Tô Ngưng Mi đỏ mặt buông cánh tay Hạ An Lan ra: “Sao anh còn dẫn cả cảnh sát đến?”
“Còn không phải thấy rằng, hắn đến rồi, thì chắc chắn sẽ không bình yên. Tìm hai người cảnh sát đi theo, bắt đi luôn, đỡ tốn sức.”
Hai người đó đúng là cảnh sát, chỉ là có chút đặc thù.
Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh coi thường nói: “Hức, gọi cảnh sát bắt đi thì có tác dụng gì. Hai ngày nữa, lại phải thả bọn chúng ra như cũ.”
“Ừ, đúng là sẽ thả ra, nhưng mà, chú sẽ khiến cho hắn không đến làm phiền hai mẹ con nữa.”Hạ An Lan mỉm cười, giọng nói dịu dàng, nhưng lại có ma lực khiến người ta không thể nghi ngờ.
Nhạc Thính Phong đảo ngược mắt: “Cháu còn chưa cho chú bước vào nhà cháu đâu. Chú vào thế này đã hỏi ý kiến cháu hay chưa?”
Tô Ngưng Mi vội vàng đáp: “Thính Phong, con nói cái gì vậy?”
Cô lo rằng Hạ An Lan tức giận, vội vàng ngước mắt nhìn anh. Cô biết rằng con trai cô không thích anh, nhưng nếu cứ đối đầu nhau thế này, cô sẽ rất khó xử!
Hạ An Lan không giận chút nào. Nhạc Thính Phong bộc lộ ra rằng cậu hoàn toàn không chào đón anh, thế mới đúng. Nếu như cậu lại ra vẻ nhiệt tình một cách khác thường, thì mới thật sự có âm mưu!
Anh mỉm cười hỏi: “Thính Phong, có thể mới chú vào nhà uống chén trà không?”
Nhạc Thính Phong bước một bước dài qua cửa, bước qua Hạ An Lan, nói: “Vào đi, hôm nay thiếu gia cho phép chú vào.”
Tô Ngưng Mi thở phào, may quá, con trai không thật sự làm khó Hạ An Lan, không thì cô thất sự không biết phải làm như thế nào.
Hạ An Lan nắm lấy tay Tô Ngưng Mi: “Đi vào thôi.”
Anh bước không nhanh, từ từ theo sau lưng Nhạc Thính Phong, cho cậu được thỏa mái làm chủ nhân, “Thế tối nay chú có thể ở lại đây không?”
Nhạc Thính Phong quay ngoắt người lại: “Không được, chú đừng có mơ.”
Trước lời từ chối thẳng thừng của cậu, Hạ An Lan không bất ngờ chút nào. Anh lắc đầu với Tô Ngưng Mi lúc đó đang định lên tiếng, nói: “Ở cùng phòng với cháu cũng không được sao?”
Nhạc Thính Phong giật giật cơ miệng, lão già này muốn gì đây?
“Hức… cháu không có gì để nói với chú cả.”
“Nhưng chú thấy chúng ta cần thiết phải tìm hiểu về đối phương, cháu có thấy vậy không?”
Nhạc Thính Phong từ chối không một chút nể nang: “Không thấy vậy, cháu không cần tìm hiểu về chú.’’
Hạ An Lan lắc đầu, cười nói: “Chú vẫn thấy cần thiết phải tìm hiểu. Như vậy sau này, chú mới có thể làm một người cha đạt yêu cầu được. Cháu thấy có đúng không?”
Tô Ngưng Mi và Nhạc Thính Phong đều sửng sốt, bọn họ không ai ngờ rằng, Hạ An Lan lại nói thẳng như vậy!
Nhạc Thính Phong chỉ tay vào anh: “Chú… chú…”
Lão già này mặt dày quá đi, đeo một chiếc mặt nạ ngây thơ thuần khiết, bắt cha đẻ của cậu đi, rồi quay lại nói với cậu: Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng làm cha dượng của cậu rồi, cậu chuẩn bị sẵn sàng để làm con trai tôi chưa?
Sao hắn có thể khoác lên mình một dáng vẻ đứng đắn để đi làm những việc đi ngược lại với quan niệm của người bình thường được đây, nói cái gì mà, hợp tình hợp lý?
Mặt Tô Ngưng Mi nóng ran lên, hic, ngượng quá đi! Thích nghe những lời này quá phải làm sao?
Hạ An Lan nắm chặt lấy tay cô, nói: “Giữa việc làm chồng và làm cha dượng, chức vụ thứ hai rõ ràng vô cùng khó khăn. Thế nên, chú mới tiếp xúc với cháu, cháu thấy thế nào?”
Nhạc Thính Phong: “Không thế nào cả, cháu không cần tiếp xúc với chú.”