Hạ An Lan bày tỏ: “Thế nhưng nếu không tiếp xúc với cháu, nếu chú không trở thành một người cha dượng tốt thì phải làm sao? Sau này, làm sao chú đi họp phụ huynh cho cháu được?”
“Cháu không cần chú đi họp phụ huynh cho cháu.” Nhạc Thính Phong đỏ mặt tía tai, quay đầu chạy lên gác.
Tô Ngưng Mi có chút khó xử “Thính Phong nhà em, tình khí không được tốt lắm. Anh… đừng trách nó…”
Hạ An Lan mỉm cười: “Không sao, cậu nhóc xấu hổ rồi.”
Tô Ngưng Mi lắc lắc đầu, xấu hổ? Sau cô không nhìn ra vậy!
Hạ An Lan ôm lấy vai cô: “Anh cảm thấy nó rất dễ chung sống.”
Mặc dù tính khí Nhạc Thính Phong không được tốt, nhưng, thực ra cậu là một thiếu niên rất nội tâm, rất cô đơn. Trong thời thơ ấu của cậu, sự thiếu hụt nghiêm trọng của vai trò “người cha”, khiến tâm hồn cậu cô đơn nhạy cảm, cũng tạo nên một vài thiếu sót về mặt tính cách.
“Hôm nay chắc anh phải ở lại đây thật rồi, anh không bảo thư ký đi theo, có lẽ hai ngày nữa mới quay về.” Hạ An Lan bảo thư ký ở lại, tạm thời giúp anh xử lý một vài việc không mấy quan trọng. Còn anh chạy đến đây bận việc đại sự của cuộc đời.
Tô Ngưng Mi đỏ mặt đáp: “Thế thì anh… ở lại đây. Thính Phong không sao đâu, thực ra nó rất dễ nói chuyện, chỉ là có lúc cứ cứng mồm cứng miệng vậy thôi.”
“Thế… sau này, phiền em chăm sóc cho anh rồi.”
Tô Ngưng Mi vội vàng nói: “Trước đây không phải em cũng làm phiền anh vài ngày đó sao…”
Hạ An Lan nắm lấy tay cô: “Anh nói là sau này…”
Tô Ngưng Mi sững người, rồi mới hiểu ra, anh ấy nói là sau này…
Cô đỏ mặt, gật đầu: “Vâng…”
Hạ An Lan hỏi cô: “Mấy hôm nay, có nhớ anh không?”
Tô Ngưng Mi khẽ gật đầu, nói lí nhí: “Có… Anh thì sao?”
Đợi một lúc sau, không thấy có tiếng gì, cô ngẩng đầu lên, đúng lúc anh cúi đầu xuống. Cô nhìn thấy hình dáng của anh càng ngày càng to. Cuối cùng, đôi môi bỗng trở nên mềm mại, lưng bỗng bị quàng chặt. Cô bị anh ôm chặt vào lòng, không khí xunh quanh chỉ toàn là hương vị trên người anh, vô cùng ấm áp, khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Một giọng nói vô cùng gay gắt cắt đứt khoảnh khắc ngọt ngào của hai người.
“Ê, hai người đủ rồi đấy, đừng quên rằng quan hệ của hai người bây giờ vẫn chưa hợp pháp đâu.”
Tô Ngưng Mi đột ngột tỉnh táo trở lại, vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay của Hạ An Lan. Nhìn thấy con trai không biết đã đi xuống từ khi nào, nghiêm nghị nhìn họ, cô ôm lấy mặt, xong rồi, trước mặt con trai, mất mặt quá.
Hạ An Lan vẫn không thay đổi sắc mặt, anh cười nói: “Ừ, chú biết rồi, nhưng cháu tuổi còn nhỏ chưa hiểu được chuyện tình cảm, làm sao mà kiềm chế được chứ? Sau này, chú nhất định sẽ cố gắng kiềm chế một chút trước mặt cháu.”
Nhạc Thính Phong…
Lão già này, đúng là một lão già mặt dày vô liêm sỉ, hắn còn có thể trơ trẽn hơn được nữa không?
Tô Ngưng Mi quay đầu lại, trời ơi, sao anh ấy lại có thể nói những lời đó trước mặt con trai. Cô phải đi tìm cuốc xẻng, cô phải đi ra vườn đào một cái hố.
Nhạc Thính Phong nghiến răng nói: “Cuối cùng cháu cũng biết làm sao chú lên được chức thị trưởng rồi, nói về mức độ mặt dày vô liêm sỉ, không ai địch nổi với chú.”
Tô Ngưng Mi rụt đầu rụt cổ.
Hạ An Lan cười thành tiếng: “Điểm này, quá đúng, cháu quan sát rất tốt, tổng kết rất chính xác.”
Hai hàm răng của Nhạc Thính Phong bắt đầu đau rồi, tôi đi chết đây, phụt máu mồm mất, điểm này mà còn phài cần đến khả năng quan sát hay sao? Lão già này mặt dày vô liêm sỉ đến mức khiến người ta phát hoảng.
Thật sự cảm thấy lo lắng sâu sắc cho tương lại của mẹ!
Sống cùng một người đàn ông như thế này, còn không phải bị vào tròng từ sáng đến tối.