Trong nhà có thêm một tên gian phu, không khí thay đổi trong phút chốc. Nhiều năm nay, chưa từng có một người đàn ông trẻ tuổi trưởng thành nào xuất hiện trong nhà họ Nhạc.
Trong bữa cơm tối, Hạ An Lan muốn ăn món nào, Nhạc Thính Phong liền cướp ngay món đấy khiến không khí vô cùng không tốt. Tô Ngưng Mi thà biến mình thành người tàng hình, cúi gầm mặt ăn cơm.
Nhưng từ đầu đến cuối Hạ An Lan đều rất thoải mái, thậm chí còn có một tâm thái hưởng thụ, còn cười nói: “Không ngờ rằng khẩu vị của Thính Phong giống hệt anh. Xem ra hai chúng ta rất thích hợp để làm cha con rồi.”
Nhạc Thính Phong bỗng nhiên cảm thấy, không ăn nổi bữa cơm này nữa rồi, lão già này quá khó đối phó.
Tô Ngưng Mi suýt nữa cười thành tiếng, vội vàng đưa gắp thức ăn cho vào miệng.
Cuối cùng cũng ăn cơm xong, nhân lúc Tô Ngưng Mi vào bếp rửa hoa quả, Nhạc Thính Phong chỉ vào Hạ An Lan, gằn giọng đe dọa: “Tối nay, chú ngoan ngoãn chút cho cháu. Nếu chú dám vào phòng mẹ cháu, thiếu gia đây sẽ không tha cho chú đâu.”
Hạ An Lan ấn ngón tay của Nhạc Thính Phong xuống: “Thiếu niên, chuyện của người lớn, cháu đừng có nghĩ ngợi nhiều quá. Mẹ cháu thông minh hơn cháu tưởng đấy.”
Nhạc Thính Phong cười mỉa mai: “Haha… thông minh, đó chỉ là có cái cớ của sói già mà thôi.”
“Nói một câu mà chắc cháu sẽ không tin được, thực ra, chú mới là người bị sàm sỡ, cháu có tin không?”
Nhạc Thính Phong đẩy mạnh anh ra: “Tin cái đầu chú …”
Hạ An Lan thở dài, haizz, xem đấy, thời buổi này nói thật không ai tin.
Lúc Tô Ngưng Mi đi ra đã không thấy Nhạc Thính Phong đâu: “Thính Phong đâu rồi?”
“Nó bảo hôm nay thầy giáo cho bài tập, lên gác làm bài rồi.”
Tô Ngưng Mi không dám tin, trời ơi, có phải là con trai cô không vậy?
….
Cuối cùng cũng đến giờ đi ngủ, Tô Ngưng Mi chuẩn bị cho Hạ An Lan phòng rộng nhất dành cho khách.
Mặc dù cứ nghĩ đến chuyện Hạ An Lan ngủ ở nhà cô, cô lại thấy có chút ngứa ngáy, nhưng mà con trai vẫn đang ở nhà, làm sao cô làm chuyện đó được.
Con trai còn nhỏ, cô không thể để cho nó biết, cô là một người háo sắc.
Tô Ngưng Mi đứng ở ngoài cửa, chỉ tay nói: “Anh… anh, nghỉ sớm đi…”
“Được, em cũng thế.”
“Vậy... chúc ngủ ngon.” Trong lòng Tô Ngưng Mi có chút tiếc nuối. Tại sao không giữ cô ở lại nói chuyện một chút chứ. Nếu như anh lên tiếng, cô nhất định sẽ không từ chối!
Đang định quay người rời đi, thì nghe thấy tiếng cười nói của Hạ An Lan ở phía trên đỉnh đầu: “Nếu như, tối nay không ngủ được, có thể sang nói chuyện với anh.”
Trái tim Tô Ngưng Mi bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực: “Như vậy… không, không tốt cho lắm…”’
Anh gõ đầu cô một cái: “Nghĩ cái gì đây, anh bảo nói chuyện chỉ là nói chuyện.”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt xoa xoa trán: “Ồ…”
Bỗng nhiên trán bỗng nóng lên: “Tất nhiên, nếu em muốn làm chuyện khác nữa, anh cũng có thể phối hợp với em.”
Tô Ngưng Mi vội vàng hắng giọng thẳng lưng nghiêm túc nói: “Em… đâu có muốn làm chuyện khác. Anh đừng nghĩ lung tung. Anh nghỉ sớm đi nhé.”
Cô quay đầu chạy đi, nếu không chạy, cô thật sự không kiềm chế nổi bản thân mình mất!
Về đến phòng, cô vỗ vỗ cái trán nóng ran của mình, không được nghĩ nhiều, đi ngủ đi ngủ.
Cô tắm rửa rồi nằm xuống, lật đi lật lại trên giường, không tài nào ngủ được, nhất là khi Hạ An Lan đang ở nhà cô. Trái tim si tình của cô, không thể nằm im được.
Sau khi giày vò suốt một giờ đồng hồ, điện thoại có tin nhắn.
Cô cầm lên vừa nhìn thấy Hạ An Lan: Anh không mang theo hành lý, trong nhà có bộ đồ nào anh có thể mặc được không?
Tô Ngưng Mi không nghĩ gì nhiều, vội vàng lục tung tủ quần áo.