Nếu để Tô tiên sinh biết được, người tình mà bà chủ tìm, tối qua không rời đi, còn ngủ cùng bà chủ một đêm, thì… chắc sẽ có đánh nhau mất!
Anh cả nhà họ Tô càng nghĩ càng thấy bất thường, lẽ nào hôm qua Nhạc Bằng Trình làm ầm ỹ quá, trong lúc bất lực, Mi Mi đã tìm đến một người không nên tìm?
“Thím nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc thì trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thím giúp việc lí nhí: “Không, không có chuyện gì… thật sự không sao cả.”
Ánh mắt anh cả nhà họ Tô sắc lạnh. Thím giúp việc nhìn thế run rẩy. Anh nói: “Thím đã giúp việc ở nhà họ Nhạc bao nhiêu năm nay rồi, em tôi chưa từng để thím chịu chút thiệt thòi nào cả. Nếu như lần này có chuyện gì xảy ra với nó thật, thím có chịu trách nhiệm được không? Thím nói rõ ràng cho tôi biết ngay, hôm qua ai đã đến, ai đã đem hai tên gây chuyện đó đi?”
“Tô tiên sinh, ngài, ngài, ai dà, tôi thật sự không lừa ngài, không sao cả, bà chủ và thiếu gia nhạc Thính Phong, không có bất cứ chuyện gì cả, đều đang ở trong nhà.” Thím giúp việc cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, ánh mắt của Tô tiên sinh thật sự quá đáng sợ, có lẽ thím sắp không giấu được nữa rồi.
Anh cả nhà họ Tô lạnh lùng nhìn thím, ánh mắt đó khiến thím lạnh toát cả người.
“Thế người đó đâu, người bạn của bà chủ mà thím nhắc đến đâu? Nếu còn không nói nữa, thì bây giờ lập tức thu dọn hành lý ra khỏi đây.”
Toàn thân thím run lập cập, lắp bắp nói: “Anh ta… anh ta… hôm qua không rời đi, ở... ở lại đây ngủ!”
Giọng nói của thím càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dường như không nghe thấy.
Anh cả nhà họ Tô tức giận quát: “Ngủ lại ở đây? Là đàn ông hay đàn bà?”
“Đàn... đàn ông…” thím cúi đầu, thực sự thím không cố tính bán đứng bà chủ, thím không chống đỡ nổi nữa rồi!
“Mi Mi đâu?”
“Bà chủ… tối qua với người đàn ông đó, hai người họ…”
Lúc đó anh cả nhà họ Tô đã hiểu hết rồi, tức đỏ cả mặt, “Thím không cần nói nữa, thằng đàn ông đó tối qua ngủ ở phòng nào?”
Thím lí nhi đáp: “Ở trên lầu…. phòng dành cho khách to nhất…”
Thím vẫn chưa nói xong, anh cả nhà họ Tô đã xông thẳng lên lầu, sát khí đằng đằng, hoàn toàn như sắp sửa giết người đến nơi.
“Bà chủ, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý nói ra, nhất định đừng xảy ra chuyện gì.” Thím giúp việc căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi tay, vội vàng lên theo.
Anh cả nhà họ Tô lửa giận ngùn ngụt. Anh muốn xem xem, là tên khốn nào nhân lúc nguy cấp ra tay với em gái anh ta. Anh phải giết chết tên súc sinh đó mới được.
Anh cả nhà họ Tô không ngờ lại là Hạ An Lan. Anh tưởng rằng một người bản địa nào đó ở Lạc Thành.
Với tính khí nóng nảy của mình, sau khi biết chuyện, sự tức giận, phẫn nộ đã khiến anh ta không kìm nén được ý muốn giết người.
Đến ngoài cửa phòng, anh cả nhà họ Tô đạp chân vào cửa.
Hạ An Lan đang ngủ ngon, thì một tiếng động to vang lên, anh bỗng nhiên tỉnh dậy.
Cửa phòng bị đập đùng đùng, cánh cửa dường như sắp bị đạp tung ra đến nơi, nền nhà và giường dường như đều đang rung động.
Tô Ngưng Mi bị đánh thức dậy, hoảng hốt: “Sao vậy?”
Hạ An Lan nhíu mày, có lẽ không phải là Nhạc Thính Phong, cậu không có sức mạnh như vậy, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì rồi?
Anh vội vàng an ủi Tô Ngưng Mi: “Không sao, anh ra ngoài xem sao, em nằm yên đừng động đậy.”
Cửa vừa mở ra, còn chưa nhìn thấy bóng dáng người bên ngoài, thì một luồng sát khí đã lùa vào, một nắm đấm giáng mạnh lên mặt anh.