“Lại còn thím giúp việc ấp a ấp úng không nói gì cả. Tôi lo lắng quá, nên mới không kiềm chế được. Hơn nữa lúc giơ nắm đấm lên, tôi thật sự không nhìn thấy cậu.”
“Hóa ra là như vậy!”
Anh cả nhà họ Tô gật đầu: “Đúng vậy, đúng là như vậy, giữa chúng ta có quan hệ như thế nào, làm sao tôi lại ra tay với cậu được?”
“Thế cái mặt này của tôi phải làm sao?” Mi Mi rất thích khuôn mặt đó của anh, nếu như nó bị tổn thương, thì tối nay là sao anh dụ dỗ cô được nữa.
Anh cả nhà họ Tô cố nhịn cười: “Cậu không sao đâu, sức hấp dẫn của con người cậu là dựa vào nhân cách. Còn cái mặt á, không quan trọng.”
Hạ An Lan nghiêm túc nói: “Trước đây không quan trọng, nhưng bây giờ, rất quan trọng.”
“Hai ngày nữa là hết sưng thôi, nắm đấm đó của tôi còn chưa đến mức hủy hoại nhan sắc của cậu.”
Rồi anh trai nhà họ Tô bỗng đổi giọng, khẩu khí trở nên nghiêm túc: “Có điều, An Lan, cậu là bạn tôi, nhưng Mi Mi là em gái tôi. Giữa hai người, không nghi ngờ gì cả, em gái tôi mới là quan trọng nhất. Nếu nhìn từ góc độ của tôi, tôi không hy vọng em gái tôi thích cậu, bởi cậu quá nham hiểm quá quỷ quyệt quá đen tối. Thế nhưng, cậu và Mi Mi đã phát triển đến mức độ này rồi, tôi cũng chẳng có cách nào ngăn cản. Nhưng, cậu buộc phải chịu trách nhiệm với em gái tôi. Nếu có một ngày cậu phụ nó, thì đừng có trách tôi trở mặt với cậu. Cho dù phải đánh đổi tất cả, tôi cũng không buông tha cho cậu đâu.”
Cả nhà anh yêu thương đứa em gái này nhất. Năm đó là anh trai, anh không ngăn cản cuộc hôn nhân không đáng có đó. Mười hai năm nay, trong lòng anh vẫn luôn rất dằn vặt, rất áy náy. Anh muốn khiến cho em gái mình được thực sự hạnh phúc.
Thế nhưng trước mắt, người có thể sẽ đi cùng em gái anh suốt cuộc đời còn lại, lại không phải là người anh cảm thấy thích hợp.
Hơn nữa, nếu anh muốn ngăn cản, thì về cơ bản là không thể được, thế nên anh chỉ đành nói hết rõ những lời nên nói với Hạ An Lan trước.
Hạ An Lan gật đầu: “Anh yên tâm, sẽ không bao giờ có ngày đó đâu. So với việc lo lắng về điều đó, không bằng lo xem, đợi đến lúc tôi trở thành con rể nhà anh rồi, cha mẹ vợ đối xử với tôi tốt quá, rồi sẽ cho con trai là anh ra rìa.”
Anh cả nhà họ Tô hức lên một tiếng, còn phải đợi đến sau này nữa sao. Ngay cả bây giờ, anh đã không còn địa vị gì trước mặt mẻ đẻ mình nữa rồi, bây giờ bà lão lúc nói ba câu thì phải có một câu nhắc đến “Con rể tôi”.
“Cái này không phiền cậu phải lo, đừng quên rằng đợi đến lúc cậu trở thành con rể nhà chúng tôi, cậu phải gọi tôi là anh cả giống như Mi Mi. Về sau, tôi đã là anh vợ cậu rồi, cậu là em rể phải thể hiện cho tốt. Mi Mi nhà tôi nghe lời tôi lắm đấy, mặc dù tôi không ngăn cản được chuyện của cậu với con bé, không tách hai người ra được. Thế nhưng, muốn để Mi Mi hoãn hôn sự với cậu lại,thì dễ lắm.”
Hạ An Lan…
Được! Anh cả bây giờ chính là thượng đế! Để có thể sớm lấy được vợ, nhất định không thể đắc tội với anh vợ tương lai.
Nụ cười trên mặt anh càng ngày càng ngoác rộng, quan tâm hỏi: “Sớm thế này đã đến rồi, bay đêm đúng không, có cần phải ngủ bù không?”
Hai người cứ như đột nhiên đổi chỗ cho nhau, anh trai nhà họ Tô khoát tay: “Không cần nữa, sau khi gặp cậu, thật sự, tôi không còn buồn ngủ nổi nữa, nhất là, nhìn thấy cậu đi từ phòng em gái tôi ra.”
Hạ An Lan nhắc nhở anh một câu: “Không đúng nhé, là em gái anh ở trong phòng tôi.”
Anh trai nhà họ Tô lạnh lùng nhìn Hạ An Lan. May mà cậu phúc lớn, không thì tôi đã đấm nốt bên má còn lên của cậu rồi.