Không khí bỗng chốc trở nên khó xử, Hạ An Lan muốn hâm nóng, nhưng anh vợ tương lai rõ ràng là có vẻ: Tôi không hề muốn nói gì thêm với cậu.
May mà, tiếng của Tô Ngưng Mi bỗng vang lên: “Anh cả, anh đến rồi à, sao sớm thế này?”
Vốn dĩ, Tô Ngưng Mi quay người ngủ tiếp, nhưng sau đó thấy không đúng, sớm thế này ai dám gõ cửa ầm ỹ như vậy, hình như không phải là con trai cô, lẽ này xảy ra chuyện rồi?
Hơn nữa cô lo rằng, nếu còn không dậy, sẽ bị con trai phát hiện ra, nên vội vàng mặc quần áo ngồi dậy.
Kết quả, vừa xuống nhà đã nhìn thấy, anh trai cô đến rồi.
Tô Ngưng Mi nuốt nước bọt, lẽ nào lúc này anh trai cô gõ cửa?
Vốn dĩ, bản năng mách bảo cô chạy ngay lên lầu, ngủ tiếp, không thì, lúc này gặp anh trai quả thật quá khó xử, nhưng... Hạ An Lan đã đi từ trong phòng ra rồi!
Thế nhưng, Tô Ngưng Mi nhìn thấy vết thương trên mặt Hạ An Lan, cô nghĩ chắc chắn là do anh trai cô đánh. Lúc đó cô cực kỳ xót xa, trời ạ, khuôn mặt đẹp trai thế kia, sao anh trai cô có thể đành lòng ra tay chứ!
Cô lo rằng họ lại đánh nhau, nên mới lên tiếng.
Hạ An Lan đứng lên: “Mi Mi, sao em đã tỉnh dậy rồi, không phải anh đã bảo cứ ngủ thêm đi cơ mà?”
“E hèm… em, em tỉnh táo rồi.” Tô Ngưng Mi đỏ mặt, Hạ An Lan có thể không nói những lời này được không. Anh sợ rằng mọi người không biết được tối qua bọn họ ngủ với nhau hay sao?
Anh trai nhà họ Tô lườm Tô Ngưng Mi một cái, không nói gì, điệu bộ đó, rõ ràng là giận rồi.
Tô Ngưng Mi đưa mắt ra hiệu cho Hạ An Lan, bảo anh đừng lên tiếng.
Cô cười tươi như hoa bước đến trước mặt anh trai: “Anh ơi, không phải em bảo với anh rồi, không cần phải vội mà? Anh đi cả đêm đến đây sao, có mệt không, có cần đi nghỉ không?”
Anh cả nhà họ Tô giận em gái mãi không khôn lên được, nói: “Không vội, không vội, thì cô đã bị người ta bắt đi rồi.”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt lí nhí đáp: “Anh ơi, anh… nói vớ vẩn gì thế? Ai dám bắt em đi chứ!! Em đã lớn thế này rồi, hơn nữa em cũng có đầu óc mà.”
“Còn già mồm, mới mấy ngày không gặp, em với cậu ta hai người …” Anh cả nhà họ Tô cũng không tiện nói thẳng trước mặt em gái, hai người đã lăn vào ngủ cùng một phòng với nhau.
Tô Ngưng Mi lườm Hạ An Lan, tối qua là anh dụ dỗ cô.
Cô vốn dĩ vấn rất kiên quyết, phải về phòng mình ngủ rồi, nếu như không phải do anh, cô nhất định sẽ không qua đó.
Hơn nữa, tình cảnh tối hôm qua, Hạ An Lan đã cởi hết rồi, đã nói ra những lời đó rồi, nếu cô còn nhịn được, thì cô thật sự không phải là phụ nữ nữa rồi.
Hôm nay tỉnh dậy, Tô Ngưng Mi vẫn không hối hận, dù sao cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Ngủ với anh ấy một đêm, cô cảm thấy mình giống như yêu quái hút máu Đường Tăng vậy, có thể sống lâu thêm vài năm.
Mặc dù trên người vẫn còn chút ê ẩm rã rời, nhưng tinh thần thì cực kỳ sáng khoái!
Tô Ngưng Mi đỏ mặt nói nhỏ: “Hai người bọn em… không phải cha mẹ đều biết cả rồi sao? Mẹ còn bảo em, phải to gan một chút, tư tưởng không được quá lạc hậu, lúc cần ra tay thì nhất định phải ra tay.”
“Nhưng bây giờ Nhạc Bằng Trình còn chưa giải quyết xong, hai đứa cẩn thận một chút, chẳng may bị người nào ủ mưu chụp ảnh thì phải làm sao?”
Hạ An Lan ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Mi, cười nói: “Trước mắt em vẫn rất thích bị dán nhãn Gian Phu.”