Tô Ngưng Mi đỏ mặt: “Thế còn qua loa sao, thế… thế, không thì tối nay, em... em cho anh vào phòng của em…”
Ui ui, cô đã bày hết mặt mũi ra đây rồi, nếu an ủi thế này vẫn không xong, thì cô thật sự không biết phải làm sao.
Hạ An Lan mỉm cười: “Thế còn được, em nhớ đấy nhé, nhất định không được nuốt lời đâu đấy.”
To Ngưng My ôm lấy mặt: “Ai dà, biết rồi…”
Cho dù không bị anh cả đấm cho một cú, cô nghĩ anh cũng sẽ nghĩ ra cách khác buộc cô phải đồng ý.
“Thế bây giờ anh có thể để em đi lấy thuốc được chưa?”
Hạ An Lan ngồi dậy, không đè lên cô nữa: “Ừ, em đi đi.”
Tô Ngưng Mi vội vàng bò dậy đi xuống dưới nhà, tìm thấy hòm thuốc.
Sau khi bôi thuốc lên vết thương cho Hạ An Lan, Tô Ngưng Mi nhìn vào chỗ vết thương, lắc đầu, khuôn mặt đẹp trai biết bao, anh trai ra tay thật là tàn nhẫn.
“Thế em xuống nhà nấu cơm đây, anh… nghỉ ngơi một lúc nhé?”
Sao Hạ An Lan cảm thấy nói như vậy có gì đó không đúng lắm, anh… một người đàn ông nằm đây nghỉ ngơi, để cô xuống nhà nấu cơm? Cảm giác có vẻ không được trọng dụng, lẽ nào tối qua cô… chưa thỏa mãn?
Hạ An Lan lườm Tô Ngưng Mi, nghiêm nghị nói: “Ừ, phải nghỉ ngơi một lát, tối qua bắt anh phải làm việc quá nặng nhọc.”
Tô Ngưng Mi bỗng đỏ ửng mặt, chỉ tay vào anh: “Anh… anh, thật là trơ trẽn…”
Hạ An Lan cười nói: “Lẽ nào không phải thế sao?”
Tô Ngưng Mi có chút lỡ mồm: “Tối qua rõ ràng là…rõ ràng là em… là em…” Là cô ngủ thiếp đi trước, cô còn không nhớ làm sao ra khỏi phòng tắm được, ngủ thiếp đi lúc nào, cô cũng quên mất rồi.
Hạ An Lan bị điệu bộ của Tô Ngưng Mi chọc cười thành tiếng, ôm lấy mặt cô, thơm một cái: “Sau này phải nâng cao thể lực.”
Tô Ngưng Mi vùng tay anh ra, chạy thẳng ra ngoài.
Vừa động tay vào nắm vặn cửa, cô đã nghe thấy tiếng Hạ An Lan nói: “Quên mất chưa nói với em, nửa đêm hôm qua Thính Phong sang gõ cửa.”
Tô Ngưng Mi sửng sốt, quay phắt người lại, “Cái gì? Thằng bé… thế nó đã?”
Xong rồi, con trai đã biết rồi, Thính Phong rất nóng tính, sao có thể dễ dàng cho qua được?
Tô Ngưng Mi bỗng nhiên hối hận, tối qua không nên vội vàng như vậy.
Không phải hối hận vì đã ngủ cùng Hạ An Lan, mà hối hận vì anh mới đến đã không kiếm chế được, có lẽ nên đợi vài ngày. Đêm hôm qua không nên để con trai bắt được. Sáng còn bị anh trai cô bắt quả tang.
Mất mặt quá đi mất, cô còn mặt mũi đâu mà nhìn con trai nữa?
Hạ An Lan gật đầu, nói: “Ừ, tối hôm qua, hai người bọn anh đã nói chuyện thân thiết như hai người bạn một lúc lâu dưới nhà, đã tiến thêm một bước trong công cuộc tìm hiều lẫn nhau… Hai người bọn anh đều cảm thấy, bọn anh rất thích hợp để làm cha con. Tối qua Thính Phong đã nhận anh làm cha dượng rồi, thằng bé cảm thấy anh là người duy nhất có tư cách đó.”
Hạ An Lan thầm nghĩ, những gì anh nói về cơ bản đều là sự thật. Tối qua đúng là anh đã nói chuyện với con trai tương lai rất lâu, hơn nữa không hề xảy ra mâu thuẫn, cá nhân anh cảm thấy, đó là một cuộc trò chuyện rất thân mật.
Hơn nưa, đúng là trước mặt Nhạc Bằng Trình, Nhạc Thính Phong đã thừa nhận tư cách cha dượng của anh, điều này không thể là giả chứ?
Tô Ngưng Mi sửng sốt: “Hả? Anh nói cái gì?”
Cô gần như không thể tin được, người mà Hạ An Lan nói đến là con trai cô.
Nhạc Thính Phong lại có thể nói chuyện với Hạ An Lan vui vẻ thế được sao, lại còn thừa nhận thân phận cha dượng của anh nữa? Điều này… có khả năng sao?
Hạ An Lan mỉm cười: “Chính là những gì em vừa nghe thấy đó.”
“Con em, thằng bé?”
“Không tin, em có thể đi hỏi nó, hai người bọn anh trò chuyện rất vui vẻ.”