Hạ An Lan đến đứng trước gương, nhìn vết thương trên mặt mình. Nói thật, anh còn không muốn nhận người trong gương là mình!
Thật sự quá tổn hại đến nhan sắc, sưng vù lên, xem ra không có chút thẩm mỹ nào.
Anh đưa tay lên nắn một cái, thở dốc vì đau đớn.
“Đau thật đấy.”
Hạ An Lan thở dài, không biết mấy năm nữa mới hết sưng được.
Bị thương rồi, tâm trạng cũng không được tốt!
Xem ra phải đẩy ông anh vợ này ra một chút mới được, đã mấy hôm nay không liên lạc với mẹ vợ rồi, cần phải nói chuyện!
Hạ An Lan chậm rãi quay người lại, cầm chiếc điện thoại ở trên giường lên, tìm được số điện thoại của mẹ vợ, ấn gọi.
…
Ở dưới nhà, Tô Ngưng Mi chạy vào bếp, cô không nhịn được tự cười một mình.
Được rồi, mặc dù cô rất xót xa Hạ An Lan bị đánh, thật lòng thương anh, thế nhưng, nhìn gương mặt sưng vù lên của anh, một khuôn mặt vốn dĩ rất sắc nét, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy có chút khôi hài.
Tô Ngưng Mi đã nhịn cười một lúc lâu ở trên lầu, trước mặt Hạ An Lan, cô không dám cười, sợ anh giận
Bây giờ không có ai, cô không nhịn được nữa.
Cô thật không ngờ rằng, Hạ An Lan lại có ngày thê thảm như thế này. Hơn nữa, anh cả đánh anh ấy, anh cũng bất lực, không được đánh lại, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cứ nghĩ đến việc Hạ An Lan bị đấm cho một quả, Tô Ngưng Mi lại buồn cười.
Được rồi, như này rất không thành thật, nhưng, nhịn không được!
Để an ủi anh, Tô Ngưng Mi quyết định sáng nay sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon.
Thím giúp việc quay về nhìn thấy Tô Ngưng Mi đang bận bịu một mình trong bếp, vội vàng nói: “Cô chủ, cô đang làm gì đấy, để tôi làm cho?”
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Không sao, cùng làm, hôm nay làm khá nhiều, một mình thím không làm hết được.”
Thím giúp việc gật đầu, Tô Ngưng Mi bảo thím lấy thịt lợn vừa mua về ra, rửa sạng, thái lát mỏng, thím vừa thái vừa nhìn trộm Tô Ngưng Mi. Thím phát hiện ra, trên cổ Tô Ngưng Mi có hằn vài vết đỏ, giống như những cánh hoa mai vương vãi trên nên tuyết trắng vậy, cực kỳ mê hoặc.
Còn ánh mắt của Tô Ngưng Mi nữa, lấp lánh sáng ngời, như chứa đầy những giọt sương sớm xuân, khẽ chớp mắt thôi là sẽ rơi xuống vậy, sắc mặt hồng hào, da thịt cô như được bọc trong một lớp nhũ mềm, giống như cánh hoa tươi sau một đem được hút no nước, diễm lệ quyến rũ, và lại một lần nữa bừng nở ra vẻ đẹp thuộc về cô. Tô Ngưng Mi của giờ khắc này không giống với bất cứ lúc nào khác. Dựa vào kinh nghiệm của một người phụ nữ, thím giúp việc có thể nhìn ra ngay, rõ ràng đây là dáng vẻ của một người phụ nữ vừa được yêu.
Trong lòng thím có chút tò mò, thím không kìm lòng hỏi: “Cô chủ, cô và Hạ tiên sinh… có phải?”
Tô Ngưng Mi cũng không giấu gì thím, dù sao cũng đã thế này rồi, giấu cũng không giấu nổi, cô đỏ mặt gật đầu: “Cái đó, vâng, đúng như thím nghĩ đó, tôi… quyết định ở bên anh ấy. Thím không cảm thấy tôi thế này không được hay lắm chứ?”
Thím giúp việc lắc đầu: “Nếu như tôi không biết rõ tình hình, thì chắc chắn tôi sẽ cảm thấy không hay, nhưng tôi đã giúp việc ở nhà cô chủ bao nhiêu năm nay rồi, cô là người thế nào tôi hiểu rõ nhất. Con người cô thật thà, lại lương thiện, tuyệt đối không phải là loại phụ nữ đó. Hơn nữa, cái tên Nhạc Bằng Trình đó, hắn ta không là cái thá gì cả, dựa vào cái gì mà hắn có thể hưởng thụ vui vẻ với con bồ đê tiện đó ở nước ngoài, mà cô lại phải ở nhà một mình giữ phòng không. Tôi nói rồi, cô nên làm thế này từ lâu rồi. Còn cái tên khốn đó, không ngờ hắn lại còn mặt mũi quay về đây, về rồi lại còn đem theo con tiện nhân đó. Tôi không thể hiểu nổi sao hắn còn dám quay lại nhìn mặt cô.”