Mặc dù Nhạc Thính Phong nói rất khó nghe, cậu nói con gái nhà người ta xấu xí, còn nói nhiều điều khác cực kỳ khó nghe, nhưng về tổng thể, không có gì là sai. Nếu như thật sự nói rằng Nhạc Thính Phong sai, thì chẳng phải là cổ vũ cho việc yêu sớm hay sao?
“E hèm… chuyện này, Hạ tiên sinh nói cũng có lý… được, thế không nói chuyện này nữa, nói về tình trạng thường ngày của Thính Phong ở trường học, thường xuyên đánh nhau với các anh lớp trên, chưa bao giờ trực nhật lớp, lại còn…”
Cô giáo Ngô nói rất nhiều chuyện của Thính Phong ở trường, Hạ An Lan cực kỳ nhẫn nại nghe hết, sau đó nói: “Cô giáo Ngô, những điều mà cô nói vừa rồi, từ nay về sau tôi sẽ cực kỳ quan tâm. Cô yên tâm, về nhà tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với cháu. Mặc dù tôi thừa nhận rằng con trai tôi tính tình có hơi tồi, nhưng cháu vẫn là một đứa trẻ rất tốt. Lúc còn nhỏ, làm gì có cậu bé nào chưa từng nghịch ngợm, làm gì có cậu bé nào chưa từng đánh nhau ở trường. Như tôi lúc 12 tuổi, còn không được như Thính Phong đâu, cả ngày gây chuyện từ sáng đến tối, thua xa Thính Phong rồi. Nhưng càng những lúc như thế này, là phụ huynh và thầy cô giáo, lại càng phải tiến hành khuyên bảo các con. Dù sao thì cháu nó vẫn còn nhỏ, không thể chỉ trừng phạt và trách mắng không thôi. Có thể nói giáo dục đối với đứa trẻ lúc này sẽ quyết định con đường sau này nó đi, cô nói có đúng không? Mỗi đứa trẻ đều có khuyết điểm, nhưng cùng với đó, nhất định sẽ có những điểm sáng. Là cô giáo, không thể chỉ nhìn vào khuyết điểm của chúng chứ?”
Cô giáo Ngô vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Hạ tiên sinh nói đúng, Thính Phong thực ra là một đứa trẻ không tồi. Học sinh lớp chúng tôi trên đường đi học, bị bọn lưu manh ngoài trường đe dọa, cậu bé nhìn thấy vậy, đã đuổi bọn lưu manh ấy đi.”
Hạ An Lan gật đầu: “Điều đó nói lên rằng, con nhà chúng tôi là một người luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, bản chất vô cùng lương thiện. Đối với một đứa trẻ mà nói, lương thiện là một đức tính cực kỳ tốt đẹp.”
“Đúng vậy, chỉ là Thính Phong không giỏi bộc lộ, thực ra bản chất rất lương thiện…”
Nói rồi cô giáo bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, haizz, rõ ràng là cô muốn tố cáo với Hạ An Lan, sao nói một hồi, lại trở thành khen Nhạc Thính Phong thế này? Đây có phải ý định ban đầu của cô đâu?
Có điều, nói chuyện với người cha dượng này của Thính Phong, cô lại cảm thấy, hình như đứa trẻ này có vẻ rất tuyệt.
Thế nhưng, về tinh hình học tập, thì cô không tin rằng, cha dượng của Nhạc Thính Phong có thể nói được gì tốt đẹp.
“Được, thế chúng ta không nói về chuyện này nữa, tiếp theo chúng ta nói đến tình hình học tập của Nhạc Thính Phong, đây là điểm số mỗi lần kiểm tra từ khi khai giảng đến giờ của cậu bé, anh nhìn xem, nếu như cứ tiếp tục thế này, thì năm nay lên lớp cũng sẽ là vấn đề đó.”
Hạ An Lan cầm thành tích học tập của Thính Phong lên, lật xem từng tờ một.
Anh xem rất chậm rãi, nói thật, nhìn những bảng điểm này, anh có chút đỏ mặt.
Những thành tích này, quả thật, không thể thảm hại hơn được nữa.
Cho dù là nhắm mắt làm bài, có lẽ cũng không thể đạt kết quả tồi như vậy!
Thằng nhỏ này làm gì từ sáng đến tối vậy?
Hạ An Lan xem chậm như vậy, bởi vì, anh đang nghĩ xem phải nói thế nào với cô giáo, cho dù anh có mồm mép văn hoa đến đâu đi chăng nữa, cũng cảm thấy không thể nói gì cao sang về những thành tích này.
Thảo nào trước đây Tô Ngưng Mi nói với anh, cô lo nhất là cô giáo gọi cô đến trường vì thành tích học tập, quá mất mặt.
Cuối cùng, đặt bàng thành tích xuống, Hạ An Lan trùng mặt xuống: “Cô giáo Ngô, về những thành tích này, tôi… tôi…”
Anh dừng lại một lát, mặt rất nghiêm trọng. Cô giáo Ngô thầm nghĩ, thấy chưa, thấy chưa, anh nhìn thấy thành tích của con trai anh, anh cảm thấy mất mặt đúng không.