Nhạc Thính Phong kinh ngạc đến mức sắp không ngậm mồm lại được. Trời ơi, trò qua mắt này của Hạ An Lan, ông ấy đã nói những điều nực cười gì vậy?
Sẵn lòng giúp người, dũng cảm nghĩa hiệp, bản chất lương thiện?
Nhạc Thính Phông không kiềm chế được suýt thì chửi đổng, hức, đây thực sự là đang nói về cậu sao? Những thứ đó, cậu thực sự có sao? Rốt cuộc thì Hạ An Lan làm sao mà bịa ra được vậy, ông ta đã nói những gì chứ?
“Thính Phong, em sẽ không thầm trách cô giáo chứ?”
Nhạc Thính Phong cũng không dại, cậu lắc đầu: “Ui, không đâu, cô giáo cũng là vì em cả, trong lòng em biết rõ điều đó.”
Cô giáo tiếc nuối đáp: “Ai dà, một đứa trẻ tốt thế này, sao trước đây tôi...”
Nhạc Thính Phong cảm thấy mình có chút nội thương, đứa trẻ tốt? Được thôi, lần đầu tiên trong đời cậu được đánh giá như vậy, thật sự vô cùng hiếm có!
Cậu rất muốn xông về nhà bây giờ, hỏi xem Hạ An Lan đã giở trò gì vậy!
Đến khu giáo dục đạo đức,vẫn chưa mở cửa, Nhạc Thính Phong đã nghe thấy tiếng phụ nữ ngoa ngoắt vọng ra, ầm ỹ đến đau tai.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, cô giáo Ngô tức giận nói: “Kiểu phụ huynh này thật là không văn minh chút nào, rõ ràng là con gái họ không có học, lại còn có mặt mũi đến đây làm ầm, đừng sợ. Sau khi vào đó, em cứ nói thật hết ra, cô sẽ đứng về phía em.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, cậu cóc thèm sợ, mới có thế này thôi chứ gì, cậu gặp nhiều rồi.
Sau khi đẩy cửa ra, cô giáo Ngô nói: “Thính Phong đến rồi, phiền các vị trật tự, lúc đó tình hình như thế nào, tôi nghĩ không ai rõ hơn Nhạc Thính Phong. Các vị đến trường làm ầm ỹ không giải quyết được bất cứ chuyện gì cả. Chúng ta bình tĩnh ngồi xuống, nói chuyện tử tế, làm rõ chuyện của Thính Phong và con gái các vị, ai đúng ai sai, phải làm cho rõ ràng.”
Một bà mẹ của một trong hai cô bé đó nói: “Rõ ràng, ở đây còn điều gì không rõ ràng nữa, con gái tôi bị thằng nhỏ này hại đến nỗi về nhà khóc cả một đêm rồi, sắp mù mắt đến nơi rồi. Đến bây giờ không dám ra ngoài gặp ai, không cả dám ra khỏi phòng. Con gái bảo bối nhà chúng tôi chưa từng đau lòng thế bao giờ. Cậu ta đã đem lại cho con gái tôi ám ảnh tâm lý lớn thế nào? Cậu có biết ảnh hưởng xấu thế nào đến con gái tôi không?”
Một người còn lại gật đầu ùa theo: “Đúng vậy, trẻ con tuổi này tâm lý còn yêu đuối lắm. Con gái tôi đang yên đang lành bị cậu ta hại đến mức không dám đến trường. Thằng nhỏ này nhất định phải giải thích rõ ràng với chúng tôi.”
Cô giáo Ngô càng nghe càng tức giận: “Ảnh hưởng? Đúng vậy, lúc đầu Thính Phong nói năng không được hay lắm, thế nhưng, khởi nguồn của chuyện này, là con gái các vị gửi thư tình cho học sinh của tôi trước. Học sinh của tôi không nhận lời, nói một câu từ chối, sau đó con gái các vị không chịu được. Thật ra, con gái tuổi này rất dễ bị tổn thương, thế nhưng học sinh của tôi cũng còn nhỏ, mà nó lại biết kiên quyết lập trường của mình, từ chối yêu sớm. Tôi cho rằng đây là một phẩm chất rất tốt. Lẽ nào các vị phụ huynh muốn nhìn thấy Thính Phong chấp nhận lời tỏ tình của con gái các vị, sau đó nhìn thấy bọn chúng yêu nhau, các vị sẽ không có ý kiến gì nữa?”
Các thầy cô giáo có mặt lúc đó, đầu tiên là sững sờ, sau đó đều lần lượt gật đầu. Thực vậy, con trai người ta làm quá đúng!
Hai cặp cha mẹ bị nói cho không biết phải phản bác lại thế nào, chỉ có thể cứng đầu nói: “Cô.... cô... to mồm ngụy biện. Bây giờ chúng tôi đang nói là, thằng oắt này dùng ngôn ngữ lăng mạ con gái chúng tôi, khiến chúng nó bị tổn thương nghiêm trọng về mặt tâm lý.”