“Có việc gì?” Hạ An Lna vừa nghe thế, lập tức phanh xe lại, nghe tiếng cô giáo Ngô khẩn cấp như vậy, chắc chắn là xảy ra việc gì nghiêm trọng rồi.
Anh lo lắng cho Nhạc Thính Phong.
Cô giáo Ngô vội vàng nói: “Hôm nay tôi đã nói với anh có hai học trò nữ thích Thính Phong, bị cậu bé từ chối. Hai đứa hôm nay đều không đi học, nhưng phụ huynh lại tìm đến trường làm ầm ỹ.”
Hạ An Lan hỏi ngay: “Có phải phụ huynh của hai cô bé đó nói gì khó nghe, chọc tức Thính Phong rồi đúng không?”
Cô giáo Ngô lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, lúc nãy Thính Phong rất tức giận, đánh bọn họ. Bây giờ phụ huynh của hai cô bé đó đều không chịu buông tha. Tôi lo là tí nữa sẽ xảy ra chuyện.”
Trong lòng cô rất bất ngờ, tay Hạ An Lan này quả là rất hiểu cậu con trai của mình, vừa nói đã có thể đoán trúng có chuyện gì xảy ra.
Hạ An Lan vừa nghe thế sắc mặt lập tức thay đổi: “Phiền cô giáo Ngô để mắt đến Thính Phong trước đã, nhất định đừng để cháu bị thương. Bây giờ tôi lập tức quay đầu xe về trường, nhất định, đừng để bọn họ đánh con trai tôi.”
Anh không ngừng nhấn mạnh, đừng làm Nhạc Thính Phong bị thương.
Cô giáo Ngô gật đầu: “Hạ Tiên sinh, anh yên tâm, tôi là cô giáo của Thính Phong, tôi tuyệt đối sẽ không để ai làm cháu bị thương. Ở trường học, tôi sẽ cố gắng bảo vệ an toàn cho cháu.”
“Cảm ơn cô giáo Ngô!”
Cúp điện thoại, Hạ An Lan lập tức quay đầu xe.
Anh cảm thấy bứt rứt không hiểu, sao phụ huynh của hai cô bé kia, còn có mặt mũi đến gây phiền phức cho Nhạc Thính Phong.
Hôm nay anh phải đi xem xem, rốt cuộc thì là ai lại mặt dày như vậy.
Biết thế thì lúc nãy anh đã không nên rời đi, thời buổi này, thật là tùy tiện bất cứ ai, cũng dám đến bới lông tìm vết đây, cũng không nhìn xem Thính Phong là con ai.
Là con trai của Hạ An Lan!
Lúc đó, trong phòng học, Nhạc Thính Phong mặt mũi tối sầm, đứng ở đó sát khí đầy mình, giống như một con sói con còn chưa trưởng thành, mặc dù vẫn còn non nớt nhưng đã rất dữ tợn.
Sự dữ tợn trên người cậu, giống như một mũi dao sắc nhọn, khiến những phụ huynh kia có chút sợ hãi.
Bọn họ không dám tiến lên, chỉ dám chỉ trỏ lầm bầm chửi bới Thính Phong. Người vừa bị cậu đánh nằm ở dưới đất, bưng lấy đầu kêu rên không ngớt.
Bọn họ biết Thính Phong là con nhà giàu trong thành phố, cực kỳ giàu có, thế nên cấu kết với một nhà khác đích thân đến trường làm ầm ỹ, nhằm tống tiền nhà họ Nhạc.
Sau khi bị Thính Phong đánh chảy máu, trong đầu gã đàn ông không nghĩ đến bệnh viện, mà là làm thế nào để có thể lợi dụng vết thương này, vòi được nhiều tiền hơn nữa.
Vợ hắn la mắng: “Cái đồ mất dạy kia, không hề có chút giáo dục nào cả. Cha đẻ chạy theo gái, thế mới biết mẹ mày chắc chắn không phải loại phụ nữ tốt đẹp gì.”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Bà mà dám nói ra những lời sau đó nữa, thì tôi sẽ làm cho nhà các người khuynh gia bại sản. Cả nhà các người đừng có mơ tiếp tục làm ăn sinh sống ở cái Lạc Thành này nữa.”
Nhạc Bằng Trình tùy tiện bị người ta chửi, cậu cũng chẳng thấy sao, nhưng cho dù là ai đi chăng nữa, cũng không được sỉ nhục mẹ cậu.
Ánh mắt và giọng nói của Thính Phong đều hung hăng đến mức khiến người ta phát hoảng. Bốn phụ huynh kia lúc đó bị dọa sợ đến mức không dám nói gì nữa.
Một lúc sau, bà vợ của người bị đánh kia khóc toáng lên: “Mày mày, ai dà, trên đời này còn có công bằng nữa không mọi người xem, mày lại còn bảo nhà tao khuynh gia bại sản, thế này còn để cho người ta sống hay không đây?”
Một phụ huynh khác đứng bên cạnh hùa vào: “Theo tôi ý à, phải dạy dỗ cho cái thằng súc sinh không được cha dạy bảo này một bài học. Cha mày đã không dạy mày phải làm người như thế nào, thì để bọn tao dạy.”
Bên ngoài cửa vọng vào một giọng nói trầm ấm: “Ai đang giúp người làm cha như tôi, dạy bảo con trai tôi đấy, để tôi xem nào!”