Hai cảnh sát đi theo xe cứu thương, những người còn lại đều nán lại hiện trường, điều tra tình hình.
Cảnh sát hỏi cô giáo Ngô: “Là cô gọi điện thoại báo cảnh sát đúng không?”
“Là tôi, là tôi…” cô giáo Ngô gật đầu.
Cảnh sát hỏi: “Chuyện trước mắt là như thế nào, sao lại xảy ra cuộc ẩu đả nghiêm trọng như thế này?”
Cô giáo Ngô liếc nhìn Hạ An Lan, do dự một chút rồi nói: “Đây… đây... chuyện này hơi dài dòng.”
“Vậy kể thật rõ từ đầu đến cuối.”
Cô giáo Ngô ngẫm nghĩ, rồi lên tiếng: “Bắt đầu là như thế này, bốn người này bọn họ là…”
Đầu tiên, cô giáo Ngô nói đến chuyện hai học sinh nữ viết thư tình cho Nhạc Thính Phong, bị từ chối, sau đó kể ra một chuỗi các sự việc kéo theo sau đó.
Nhưng lúc nói đến những lời Hạ An Lan đã nói khi xử lý những phụ huynh đó, cô không biết phải nói thế nào, bởi vì có Hạ An Lan đứng đó… cô cảm thấy sợ, lại không biết phải hình dung như thế nào.
Cô do dự một lát, tường thuật lại hết những lời Hạ An Lan nói ra từ khi bước vào đó.
Đội trưởng cảnh sát nghe xong, vô cùng kinh ngạc, anh ta quay đầu nhin Hạ An Lan, cực kỳ sốc.
Người này thoạt nhìn có vẻ rất hiền lành, ôn hòa nhã nhặn, không hề giống một người tâm địa nham hiểm độc ác chút nào. Nhưng từ những gì mà cô giáo vừa kể lại, anh ta cảm thấy kết quả hiện giờ của bốn người đó đều là do người đó từng bước từng bước đẩy họ sập bẫy. Tay Hạ An Lan đó không cần động tay động chân đã giải quyết được bốn người đó, khiến bọn họ tự giết lẫn nhau!
Nếu thật sự là như vậy, thì người đó quả thật quá đáng sợ!
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến người ta lạnh toát cả sống lưng.
Đội trưởng đi đến trước mặt Hạ An Lan, hỏi: “Hạ tiên sinh đúng không?”
Hạ An Lan gật đầu: “Là tôi!”
“Chúng tôi nghi ngờ anh khiêu khích bốn người này ẩu đả lẫn nhau, cần phải thông qua anh tìm hiểu một số tình hình, đề nghị anh thành khẩn trả lời những câu hỏi của chúng tôi.”
Hạ An Lan không trả lời, hỏi: “Anh là đội trưởng?”
Đội trưởng gật đầu theo bản năng: “Đúng vậy.”
Hạ An Lan mỉm cười, “Tôi nghĩ tất cả những người có mặt ở hiện trường đều có thể làm chứng cho tôi, tôi không dính dáng gì đến chuyện này, nói một cách nghiêm khắc, trong chuyện này, con trai tôi mới là người bị hại.”
Đội trường sững người: “Nhưng rõ ràng là anh nói với bọn họ rằng, giá cả phải tương ứng với vết thương, điều này chắc không phải là giả chứ?”
Hạ An Lan ôn tồn đáp: “Tôi đã nói như vậy, nhưng tôi không hề nói anh đâm hắn một nhát, tôi sẽ cho anh một trăm vạn? Anh có thể tiếp tục điều tra, tôi chưa từng nói ra nửa lời bảo bọn họ đánh nhau!”
Đội trưởng nhíu mày, trong những lời mà cô giáo Ngô vừa nói, thực sự cũng không có nói, là do Hạ An Lan khiêu khích, nhưng ý của anh ta rõ ràng là như vậy. Lời của anh ta khiến người ta ngộ nhận rằng, tưởng rằng chỉ cần bị thương, thì sẽ có rất nhiều tiền.
Trong lời nói của anh ta, chữ nào chữ nấy đều đang gài bẫy, nhưng lại khiến người ta không căn vặn được.
“Thì không nói, nhưng... anh…”
Hạ An Lan ngắt lời hắn: “Nhưng cái gì, nếu như anh đã thực sự hiểu hết tình hình, thế thì anh nên biết rõ rằng, tôi chỉ nói một câu rằng, thương tích và tiền bồi thường phải tương xứng với nhau, nhưng ý của tôi là không muốn bọn họ tống tiền tôi. Tay đó tự mình tàn nhẫn chém mình một nhát. Tôi đã nói rồi thì không thể không giữ lời, nên đành cho hắn vậy. Nhưng sau đó tất cả bọn họ nhìn thấy tiền sáng mắt, đều muốn moi tiền trong tay tôi, vì một con dao mà tranh giành lẫn nhau, điều này có thể trách tôi sao? Nếu phải trách, thì chỉ có thể trách bọn họ quá tham lam!”
Độ trưởng hức lên một tiếng: “Ý của anh là, bốn người họ bị thương nặng, không rõ sống chết, không hề liên quan gì đến anh?”