Hạ An Lan gật đầu: “Đúng vậy, không liên quan gì đến tôi, là do sự tham lam đẩy họ đến bi kịch hiện giờ, liên quan gì đến tôi? Nếu không thương tình họ bây giờ đã phải gậy ông đập lưng ông, thì chắc chắn tôi sẽ tố cáo lên tòa án, cáo buộc bọn họ vu khống tống tiền.”
Đội trưởng tức giận, mặt mũi tái mét: “Anh…”
“Là cảnh sát thì nên điều tra rõ chân tướng sự việc, chứ không phải dựa vào suy đoán chủ quan, để suy luận về một người vô tội.”
“Tôi…”
Hạ An Lan cười lạnh lùng: “Còn một điểm nữa, chức vị này của anh chưa đủ tư cách để thẩm vấn tôi.”
Đội trưởng tức giận đáp: “Ghê nhỉ, tôi chưa đủ tư cách, lẽ nào còn phải để sở trưởng đến thẩm vấn anh mới được?”
Hạ An Lan nhướng mày: “Sở trưởng của các anh, ông ấy á…”
Anh còn chưa dứt lời, đã thấy một giọng nói gấp gáp vọng lại từ bên ngoài: “Đừng nói tôi, tôi không dám đâu, tôi chưa đủ tư cách làm những việc vượt quá quyền hạn như vậy, thẩm vấn thị trưởng Hạ, sau này tôi còn muốn sống an ổn nữa không đây!”
Đội trưởng quay đầu nhìn, thấy sở trưởng của anh ta vội vội vàng vàng chạy lại, tay phải cầm mũ, trán ướt đẫm mồ hôi, nhìn là biết vội vàng chạy đến đây.
“Sở trưởng, sao ngài lại đến đây?”
Sở trưởng Lý không thèm để ý đến anh ta, chạy đến trước mặt Hạ An Lan: “Thực sự xin lỗi thị trưởng Hạ, chuyện này gây phiền phức cho ngài rồi. Sao ngài không gọi điện cho tôi sớm hơn. Ngài xem, lãng phí mất của ngài bao nhiêu thời gian thế này?”
Những người có mặt ở đó đều sửng sốt, đây… là chuyện gì vậy!
Sở trưởng Lý lại phải…nịnh nọt Hạ An Lan như vậy, thậm chí có thể gọi là phải cúi đầu cong lưng!
Lại còn thị trưởng Hạ!
Cái gì mà thị trưởng Hạ? Rốt cuộc anh ta là ai?
Hạ An Lan cười nói: “Tôi đến đây là vì con trai tôi, những chuyện trong nhà này làm sao có thể tùy tiện làm phiền sở trưởng Lý được, nếu không phải vì sự việc diễn biến đến mức độ này, tôi thực sự không giải quyết được, mới tìm đến anh.”
Sở trưởng Lý gật đầu lia lịa: “Người bây giờ thật là quá vô văn hóa, không ngờ lại có thể tính toán với cả ngài. Ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc những người đó, sau này tuyệt đối không để xảy ra những chuyện này.”
Hạ An Lan không hề quan tâm đến chuyện đó, nói: “Bọn họ đều đã bị thương nặng, cũng là đã tự nhận hình phạt thích đáng rồi. Chuyện này không cần phải làm to thêm nữa.”
“Thị trưởng Hạ nói đúng, ngài quân tử rộng lượng, thực sự khiến người ta khâm phục.”
Đội trưởng đứng bên cạnh không nghe thêm nổi nữa: “Sở trưởng, tôi đã hỏi rồi, rõ ràng là do anh ta khiêu khích, bốn người đó mới đánh lộn, anh ta…”
Sở trưởng nóng nảy ngắt lời: “Câm mồm, cậu là cảnh sát có kinh nghiệm phá án nhiều năm rồi, sao có thể tùy tiện đưa ra kết luận khi chưa nắm rõ tình hình chứ. Cậu bảo bốn người đó bị thị trưởng khiêu khích? Tôi cho rằng, chẳng có ai lại dại dột đâm nhau như vậy, bọn họ là đồ ngốc sao? Ồ, tôi bảo anh đâm anh có đồng ý không?”
“Nhưng anh ta lây tiền ra…”
Thị trưởng đập mạnh tay: “Đúng vậy, tiền, đó mới là cái cốt lõi, là do bọn họ mê tiền mờ mắt, là tự bọn họ muốn bị thương để tống tiền thị trưởng Hạ. Đến nay bọn họ đã làm to chuyện đến mức này rồi, không phải là đáng đời hay sao? Cái đó có liên quan gì đến thị trưởng Hạ. Ngài là người bị hại đấy biết không, cậu không thể nói hiện giờ trên người ngài không có vết thương nào, nên chuyện này nhất định phải có liên quan đến ngài chứ?”
“Tôi…”
“Được rồi, được rồi, chuyện này cậu không cần quản nữa. Sự việc đã cực kỳ rõ ràng rồi, cậu ghi khẩu cung rồi về thôi.”
Hạ An Lan đợi bọn họ nói xong, “Sở trưởng Lý, tôi nghĩ ở đây không có việc của cha con tôi nữa. Con trai tôi là một đứa trẻ ngoan, thiếu một tiết học là nó không yên tâm.”