“Đừng gọi mẹ nữa. Nếu như con dám làm hỏng chuyện tốt của Mi Mi và An Lan, mẹ sẽ không tha cho con đâu!”
Mẹ hắn nói đến mức này rồi, cậu cả Tô Gia biết mình không đi không được. Nếu như hắn dám ở lại thêm một giờ nào nữa, mẹ hắn sẽ làm thịt hắn.
Hắn cảm thấy có lẽ mình đúng là được mẹ nhặt về.
Con cáo già Hạ An Lan này, cậu ta đúng là một kẻ giỏi lấy lòng người khác. Mẹ mình, em gái mình, bây giờ đến cả Thính Phong - người khó giải quyết nhất cũng đều bị cậu ta mua chuộc rồi.
Cậu cả Tô Gia thở dài một tiếng: “Vâng. Con biết rồi, sau khi ăn cơm xong con sẽ đi.”
Bà Tô nghe giọng điệu nói chuyện của hắn xong, lúc này mới dịu giọng: “Vậy mới phải chứ. Con mau rời đi, còn ở đấy làm gì. Con nói với Mi Mi và An Lan nếu có thời gian thì về nhà một chuyến, mẹ và ba con đều rất nhớ hai đứa.”
Cậu cả Tô Gia âm thầm bĩu môi: “Được rồi con biết rồi. Con tắt máy đây.”
Bà Tô gọi với lại: “Đợi đã, suýt nữa mẹ quên không tính sổ với con. Mẹ nói cho con biết, cậu con rể Hạ An Lan này mẹ và ba con đều đã duyệt rồi. Con không được phép giở trò gì bên trong đâu đấy. Nếu con còn dám đánh An Lan, trở về xem mẹ xử lý con thế nào.”
Cậu cả Tô Gia ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Hạ An Lan. Được lắm! Con cáo già này lại dám mách lẻo chuyện này với mẹ.
Để tránh về nhà bị bà Tô xử lý, cậu cả Tô gia vội vàng nói: “Mẹ, đó là chuyện ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn cũng không được. Gương mặt đẹp như hoa như ngọc của An Lan, ôi dù sao cũng là một gương mặt đep trai. Vậy mà con lại có thể xuống tay được, con nói đi sao con có thể nhẫn tâm như thế?”
Cậu cả Tô Gia nghe mẹ hắn miêu tả Hạ An Lan như hoa như ngọc, hắn suýt nữa thì phì cười: “Mẹ, lúc đó là con hiểu nhầm. Con thực sự không cố ý.”
“Chuyện này mẹ sẽ tính sổ với con sau, con mau chóng trở về, nghe rõ chưa?”
“Vâng, vâng, vâng! Mẹ yên tâm. Con ăn xong bữa cơm này, con sẽ lập tức quay về, không nán lại một giây nào nữa.”
Nhạc Thính Phong vừa nhai thịt gà vừa lắc đầu. Không được rồi, bác cả còn chưa chính thức ra tay đã bị loại bỏ. Ôi, lão hồ ly này đúng là quá xảo trá mà. Kẻ nào dám cản đường ông ta, ông ta liền loại bỏ kẻ đó.
Trước đây, cậu bé cho rằng bác cả rất lợi hại. Bây giờ xem ra vẫn còn kém lão hồ ly Hạ An Lan một chút.
Bà Tô cuối cùng cũng hài lòng: “Vậy còn được.”
Đặt điện thoại di động xuống, cậu cả Tô Gia thở phào một hơi, bây giờ mẹ hắn thật đáng sợ. Trước kia, rõ ràng là một quý bà dịu dàng tao nhã, bây giờ bỗng chốc biến thành một bà mẹ chồng ghê gớm.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ An Lan, hung dữ nói: “Hạ An Lan, đồ nham hiểm kia, cậu đã nói gì với mẹ tôi? Cậu còn là bạn tôi nữa không? Rõ ràng lần đó tôi đánh cậu không phải là cố ý, cậu lại còn đi cáo trạng.”
Hạ An Lan cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Cậu xem lại cậu đi. Vừa nãy cậu còn trách tôi đến đây không nói gì với bố mẹ hai bên. Bây giờ, tôi nói với mẹ vợ, cậu lại trách tôi nói quá nhiều. Đúng là làm khó tôi mà. Huống hồ, tôi không hề cáo trạng, chỉ là nói sự thật với mẹ vợ thôi. Tôi là hậu bối, tôi đâu thể lừa gạt mẹ vợ chứ? Nếu như tôi thực sự lừa bà, lòng tôi sẽ không yên, hơn nữa còn phụ sự tín nhiệm của bà với tôi.”
Hạ An Lan tỏ ra mình rất vô tội. Anh thực sự không có cáo trạng, anh còn nói giúp cho cậu cả Tô gia nữa. Nhưng mẹ vợ vẫn rất tức giận, chuyện này không thể trách anh được.