Hạ An Lan gật đầu: “Tôi biết rồi, vợ con tôi đương nhiên tôi sẽ đối tốt với họ. Anh vợ anh nên lên máy bay rồi, trở về nhớ chuyển lời hỏi thăm của tôi đến cha mẹ vợ. Anh nhắn với hai ông bà một thời gian nữa tôi sẽ dẫn Mi Mi và Thính Phong về thăm ông bà.”
Cậu cả của Tô Gia nghe thấy Hạ An Lan nói hai chữ “Anh vợ”, không nhịn được cảm thấy tê cả da đầu.
Ai ngờ được một người lúc trước khi ở trường học thì hô phong hoán vũ, sau này vào giới chính trị thì đánh đâu thắng đó mà lại có một ngày ở trước mặt hắn, cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng anh vợ.
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu cả của Tô Gia thoải mái hơn chút ít.
Được rồi, niệm tình một tiếng anh vợ này, tạm thời anh không tính toán với Hạ An Lan, sau này tiếp tục quan sát, xem cậu ta đối xử với Mi Mi và Thính Phong thế nào.
“Tôi không phải bố mẹ tôi, cũng không phải Mi Mi, cậu bớt dùng chiêu đó với tôi đi. Nếu như để tôi phát hiện, cậu làm gì có lỗi với bọn họ thì cho dù ba mẹ tôi có đồng ý, tôi cũng tuyệt đói sẽ không để Mi Mi và cậu đến với nhau.”
Hạ An Lan gật đầu lia lịa: “Được. Tôi nhớ rồi. Tôi tin không bao lâu nữa, chính miệng anh sẽ nói với tôi “giao Mi Mi cho tôi, anh rất yên tâm!””
Cậu cả của Tô Gia “Hừ” một tiếng rồi, xoay người rời đi.
Hạ An Lan nhìn theo bóng lưng của anh vợ, vẫy tay và nói tạm biệt.
Mặc dù thái độ của cậu cả Tô Gia đối với anh chẳng tốt đẹp gì, nhưng suy cho cùng anh ta cũng đều là vì tốt cho Mi Mi, cho nên niệm tình điều này, Hạ An Lan không so đo.
Anh cảm thấy tính khí của mình cũng thật tốt.
Buổi chiều, sau khi tan học Nhạc Thính Phong quay trở về nhà. Sau khi ăn tối được nửa tiếng, Hạ An Lan liền đi vào phòng của cậu bé.
Anh đi đến ngồi trước bàn, nói: “Đến đây, con trai! Hôm nay giáo viên của con giao bài tập gì về nhà?”
Hạ An Lan đã nói trước bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ phụ đạo bài tập cho con trai, anh đã đến thật.
Nhạc Thính Phong nằm bò lên giường nhắm mắt lại. Cậu bé nói: “Không giao bài tập gì hết.”
Dù sao thì cậu bé không dậy, cũng không mở mắt, xem lão hồ ly này làm thế nào?
Cậu bé không thể để cho lão hồ ly nào cho rằng cậu bé là một người dễ thu phục, nếu không thì sau này không thể hung hăng giày vò ông ta được.
Hạ An Lan không hề nôn nóng, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ vào bàn: “Thế à, không sao. Giáo viên của con không giao bài thì ba giao cho con. Chiều nay, ba đến hiệu sách mua một ít sách phụ đạo có: Đề thi thử THPT ba năm gần nhất, tuyển tập các câu hỏi... Con làm một đề toán trước đi!”
Buổi chiều, anh cũng không phải là bận rộn vô ích, anh đã đến hiệu sách mua rất nhiều sách phụ đạo.
Với dáng vẻ này của Nhạc Thính Phong, anh có rất nhiều cách để đối phó với cậu nhóc này.
Nhạc Thính Phong mở mắt nói: “Ông…”
Hạ An Lan vẫy tay: “Đến đây. Không hiểu có thể hỏi ba. Yên tâm! Ba học cũng rất khá. Mấy đề bài của bọn con, ba cơ bản đều làm được.”
“Bản thiếu gia không cần ông dạy.” Nhạc Thính Phong chậm chạp ngồi dậy, nổi giận đùng đùng nói.
Hạ An Lan mỉn cười: “Chuyện này quá đơn giản. Vậy con làm hết những câu hỏi này đi. Nếu như con làm đúng hết thì ba đương nhiên không phải phí thời gian nữa. Nếu như con đều không biết làm, vậy thì con trai, ba chỉ có thể nói với con, nhất định phải học phụ đạo.”
“Lão hồ ly, bản thiếu gia chịu ông đủ rồi. Ông đừng có ở đây ra vẻ ông rất lợi hại đi, tôi mới không...”
Hạ An Lan đột nhiên nói: “Mi Mi sao em lại đến đây? Mau vào trong đi.” Nhạc Thính Phong dùng tốc độ sét đánh lăn từ trên giường xuống, chớp mắt đã xuống đất, ngồi vào ghế bên cạnh Hạ An Lan, nở một nụ cười giả tạo: “Ba, câu hỏi này làm thế nào?”