Thời Sênh mở cửa không mất bao lâu thời gian, trong lúc ba người Thanh Ngọc còn đang nhìn lão đại nhà mình bằng ánh mắt sùng bái thì bức tường đã tách ra lại lập tức khép lại, tốc độ còn nhanh gấp đôi so với khi mở.
“Đi vào, nhanh.” Thời Sênh đẩy Thanh Ngọc và Lâm Phong vào trước rồi mới bước qua, còn thuận tay kéo theo Tiểu Bàn.
Đám người Tống Thập thấy vậy cũng lao qua nhưng đã chậm một bước, tường đã khép lại.
Những người đằng sau thì càng không cần nói.
“Cố Nam ích kỷ quá, lại chỉ mang theo người của mình rời đi. Hừ, tưởng ra ngoài có thể sống sót được sao? Sớm hay muộn cũng biến thành xác sống.”
“Cô ấy thật sự có biện pháp đi ra ngoài?”
“Hừ, không biết chỗ đó sẽ thông với nơi nào, cũng đừng vui mừng quá sớm, nói không chừng cũng có xác sống đấy.”
Đối với hành vi một mình bỏ chạy của Thời Sênh, đám người này tất nhiên sẽ rất tức giận, chửi bới xong liền bắt đầu nguyền rủa.
“Cô ta để lại bức tranh này.” Có người nhặt bức tranh cuộn tròn trên đất lên.
Mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn nhìn vào bức tranh này, lúc đầu cũng có người tò mò xem xét, nhưng chỉ thấy trên tranh vẽ loạn lung tung, không hiểu ra sao hết.
“Đưa tôi xem được không?” Thích Minh Tuyết dịu dàng nói với người có được bức tranh kia.
Người nọ vội vã gật đầu, đưa bức tranh cho Thích Minh Tuyết.
Thích Minh Tuyết mở bức tranh ra trước mặt Tống Thập: “A Thập, anh có nhìn ra được gì không?”
…
“Trời ạ, lão đại, đồ vật ở đây còn nhiều hơn cả ở bên ngoài.” Thanh âm Tiểu Bàn run rẩy, vẻ mặt kinh hoàng nhìn những bình pha lê ở bốn xung quanh.
Nơi này có rất nhiều bình pha lê, có cái bên trong có thi thể nửa người nửa xác sống, cũng có cái trống không.
Mà tư liệu ở nơi này cũng nhiều hơn bên ngoài rất nhiều.
“Năm 1959, sau một trận mưa to, có người phát hiện ra một thi thể, đó là một thi thể không hề thối rữa.
Thi thể đó được đưa tới đây, thành lập một tổ nghiên cứu.
Trong khối thân thể đó có một loại gen thần kỳ, chính nó đã làm cho thân thể của hắn không bị phân hủy, vì thế phòng thí nghiệm bắt đầu làm các loại thực nghiệm quanh loại gen này, muốn xem xem loại gen mới này có tác dụng gì với con người không.
Mà những xác chết trong bình chính là kết quả thực nghiệm.
Cuối cùng, thực nghiệm bị dừng lại.
Sau đó, thực nghiệm lại được khởi động, thời gian khởi động chính là quãng thời gian được ghi trong nhật ký của Trình Tố.
Số liệu thực nghiệm đã biểu hiện rằng khối thân thể kia chẳng những không phân hủy, ngoại trừ không có nhịp thở, nhịp tim thì những thứ khác không giống người thường là bao.
Vì thế, có người lập ra một kế hoạch lớn mật.
Bọn họ muốn làm thi thể đó sống lại.
“Không phải chứ. Làm người chết sống lại… Chuyện này đúng là nghìn lẻ một đêm.” Thanh Ngọc ném tài liệu trong tay xuống.
Tiểu Bàn hỏi: “Vậy rốt cuộc bọn họ có làm cho thi thể đó sống lại được không?”
“Không biết, tài liệu chỉ có tới đây thôi, có lẽ là bị mang đi rồi… Lão đại đâu?” Thanh Ngọc nhìn quanh bốn phía, cuối cùng thấy Thời Sênh đang đứng ở phía sau đống bình thủy tinh.
Ba người nhìn nhau rồi vội vàng tiến lại.
Trước mặt Thời Sênh có một cái quan tài thủy tinh, trên quan tài có khắc hoa văn kỳ quái, nhìn như một dạng đồ đằng*.
*Đồ đằng: tiếng Anh totem – Theo “Từ điển tiếng Việt” của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng totem là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt”.
“Lão đại, đây là quan tài sao? Sao ở đây lại có quan tài?”
Thời Sênh ngồi xổm xuống nhìn những đồ đằng kia một hồi, nhíu chặt mày, trong mắt có ánh sáng lạnh lập lòe.
Hình như cô đã gặp phải phiền toái rồi.
Thiên Lê hình như thật sự có địa vị.
Cô đã từng nhìn thấy trên vai Thiên Lê có hình xăm giống loại đồ đằng này, cô còn tưởng đó là hình xăm hắn đã xăm lên người lúc trước khi biến thành xác sống. Đồ đằng đó rất quái dị, cô chắc chắn mình không nhớ lầm.
“Hệ thống, mi không muốn giải thích gì à? Ta trúng số độc đắc rồi đúng không?” Thời Sênh liên hệ với Hệ thống qua suy nghĩ.
Đậu xanh rau má, cái nhật ký kia của Trình Tố đã cho cô một dự cảm rất không tốt, giờ thì tốt rồi, còn tìm ngay ra được ngọn nguồn của mạt thế.
Địa vị của Thiên Lê là gì?
Chính là thi thể đã chết kia sống lại sao?
Vị diện này tự động bổ sung một cái bối cảnh quái dị rất đáng chửi nha.
Mẹ nó, cô không muốn đuổi theo cốt truyện phức tạp dài dòng kia, lại phải động não rồi!
Cô an tĩnh suy nghĩ, làm một cái bình hoa thiểu năng trí tuệ không tốt sao? Thật sự không tốt sao?
[…] Đối với sở thích của ký chủ, Hệ thống cạn lời.
“Nhiệm vụ chi nhánh này đã thăng cấp rồi phải không, Hệ thống, mi tưởng mi không há mồm ra thì ta sẽ nghĩ mi không ở đây sao?” Thanh âm của Thời Sênh chuyển thành nghiến răng nghiến lợi.
Hệ thống không thể không lên tiếng. “Nhiệm vụ chí nhánh đều là một hình thức khác của cốt truyện, đa số thời điểm là có liên quan tới nhiệm vụ che giấu… Đương nhiên, khen thưởng cực kỳ phong phú, hơn nữa nhiệm vụ chi nhánh còn có cơ hội mở các đạo cụ đặc thù.]
“Được lắm, thế cho ta một cái bàn tay vàng trước đi.”
[… Không phải cô cũng có bàn tay vàng sao?] Đó chính là không gian riêng của ký chủ mà nó không tài nào khám phá được, bên trong còn không biết có bao nhiêu đồ vật nữa ấy.
“Đồ của ta mi còn muốn sung công à? Sao mi không nói vũ trụ này là của mi luôn đi? Có muốn vả mặt không hả?”
Hệ thống cảm thấy ký chủ nhà mình sắp nổi điên rồi.
[Không có bàn tay vàng… Giá trị làm người của cô quá thấp.] Hệ thống lại dừng một chút mới nói tiếp. [Nhưng nếu cô giao không gian kia ra đây, tôi sẽ cho cô bàn tay vàng.]
“Mi nghĩ bà đây là đồ ngu à?” Thời Sênh chửi Hệ thống một hồi, sau đó không thèm giao lưu với nó luôn.
Một cái bàn tay vàng mà muốn đổi lấy không gian của bản cô nương à?
Trình độ suy nghĩ viển vông này của Hệ thống mi còn nghiêm trọng hơn bản cô nương đây nhiều.
Hệ thống đương nhiên biết là không có khả năng, nó không nói như thế thì không biết ký chủ nhà nó còn dây dưa bao lâu nữa.
Chuyện ký chủ có không gian nó phải nhanh chóng tìm hiểu, bằng không cứ thế này, thế nào cũng có ngày ký chủ bị đào thải ra khỏi vị diện mất.
…
Thời Sênh nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại chỉ muốn tìm nơi nào đó phát tiết.
Nén nhịn tức giận, để Bạch Hổ thu quan tài thủy tinh vào, cái này không chừng là một đạo cụ, cứ nên mang theo thì hơn.
Dù không thể làm gì thì cũng thấy nó rất đẹp mà.
Ba người Thanh Ngọc muốn hỏi nhưng thấy Thời Sênh như vậy thì không dám mở miệng nữa.
Bộ dạng lúc này của lão đại quá đáng sợ!
Từ đây bọn họ tìm được một lối thông ra bên ngoài, phỏng chừng chính là đường lui mà những người ở phòng thí nghiệm mở ra cho mình.
Thời Sênh vừa đi ra, xác sống bên ngoài liền gặp xui xẻo.
Thời Sênh xách thiết kiếm chém giết điên cuồng một trận.
Tổ ba người Thanh Ngọc hoàn toàn không có đất dụng võ, “…” sao lại có cảm giác phong cách của lão đại thay đổi rồi.
Hình thức sát thần mở ra rồi sao?
Nhưng mà…
Sao trước đây họ không nhận ra, lão đại giết người lại soái khí như thế, chiêu nào chiêu nấy cực kỳ hoa lệ như đang múa vậy.
A a a!!!
Lão đại quá khí phách!
Hình như họ ái mộ lão đại rồi, làm sao đây?
Sau đó…
Lão đại nhà bọn họ đã chém chết gần nửa số xác sống ở huyện D.
Đúng là nửa huyện luôn.
Chỉ cần một cái bóng lắc lư xuất hiện trên phố liền bị cô chém chết.
Coi như bọn họ đã được biết đến thực lực của lão đại, thật sự giống sát khí hình người di động quá đi!
Chém xong xác sống, tức giận trong lòng Thời Sênh mới vơi đi một chút. Cô chỉ chém từ cấp hai trở xuống, còn cấp ba, bốn lại chẳng gặp con nào.
Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm, Thiên Lê sao vẫn chưa tìm cô vậy?