“Này hổ cái? Ài …” Hùng Tam Muội quỳ một gối như đàn ông. May mà cô ta mặc váy da dài, nếu không Thời Sênh sẽ phải nhìn thấy hết những thứ không nên nhìn.
“Ta nói này, chẳng qua chỉ là tỏ tình thất bại thôi mà? Sao ngươi cứ phải đòi sống đòi chết làm gì? Bộ lạc bọn ta nhiều con đực như vậy, ngươi thoải mái mà lựa chọn.”
Thời Sênh liếc mắt nhìn cô ta, “Ta sợ đen.”
Hùng Tam Muội ngẩn người, “Sợ tối? Ngươi bắt đầu sợ tối từ khi nào vậy? Trước đây chẳng phải ta và ngươi còn đánh nhau lúc nửa đêm cơ mà.”
Thời Sênh: “…”
Giao tiếp gặp trở ngại mà.
Vẫn nên nướng cá ăn tiếp thì hơn!
Ánh mắt Hùng Tam Muội nhìn theo Thời Sênh nướng cá. Cô ta hiếu kỳ chỉ vào thiết kiếm đang xiên cá: “Đây là cái gì? Sáng lấp lánh đẹp quá.”
Thiết kiếm kiêm que xiên cá nướng: “…”
Đừng nói gì cả, bản kiếm muốn yên tĩnh một lát.
“Này hổ cái, đây là cái gì? Sao ta chưa thấy bao giờ?”
Hùng Tam Muội vô cùng tò mò về thiết kiếm.
Binh khí bằng sắt thép còn chưa xuất hiện, đám người thú này chưa từng gặp thứ gì như vậy.
Thời Sênh lật mặt cá, ánh mặt trời chiếu từ thiết kiếm qua khiến Hùng Tam Muội nhắm mắt lại. Mùi cá nướng thơm lừng xộc thẳng vào chóp mũi cô ta.
Khi đã ngửi quen mùi sống, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm thịt chín này, Hùng Tam Muội bỗng nhiên cảm thấy hương vị này rất hấp dẫn. Bên trong có một hương thơm cô ta chưa từng được ngửi bao giờ.
Sự chú ý của cô ta lập tức rời khỏi thiết kiếm, chuyển sang món cá nướng thơm nức mũi kia.
Thì ra cá còn có thể có mùi vị này.
“Này hổ cái ngươi lấy lửa ở đâu ra thế?” Hùng Tam Muội nhìn chằm chằm vào cá nướng một lát, rồi sức chú ý lại bị ngọn lửa thu hút mất.
Tuy người thú đã biến hình, nhưng vẫn sợ lửa, chỉ giữ lửa ở trong bộ lạc. Lửa rất khó giữ, nếu bị tắt sẽ phải sang bộ lạc khác đổi, phải dùng rất nhiều thứ mới đổi về được.
Trong không gian của Thời Sênh có bật lửa, cô có nên nói ra không?
Tất nhiên là không rồi!
Thời Sênh tiếp tục không để ý đến Hùng Tam Muội.
Thời Sênh không lên tiếng, một mình Hùng Tam Muội không biết đấu võ mồm cùng ai. Cô ta bắt đầu thấy chán, kêu người hầu đi bắt cá cùng.
Thời Sênh nhìn tên người thú đó nhảy thùm thụp trên sông hồi lâu mới bắt được hai con cá. Hùng Tam Muội tìm một cành cây ở gần đó, xuyên thẳng vào.
Cô ta nhảy đến trước mặt Thời Sênh, “Này hổ cái, cho mượn tí lửa?”
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, cá đã nướng xong xuôi.
Hùng Tam Muội cũng không hề khách khí, đặt cá lên trên ngọn lửa nướng. Cô ta học theo Thời Sênh nướng cá, vừa nướng vừa hóng hớt hỏi: “Này hổ cái có phải ngươi đi tỏ tình với Phong Diệm bị từ chối rồi không?”
“Ta trịnh trọng tuyên bố một lần, ta không đi tỏ tình với cái tên Phong Diệm đó, cũng không bị từ chối. Ngươi còn dám nói luyên thuyên nữa thì đi mà tự tìm lửa.”
“Không bị từ chối, thế tại sao ngươi lại không thèm để ý đến người khác?”
“Ta không gây chuyện với ngươi thì ngươi thấy không thoải mái à?” Con người này, à không, tên người thú này thích bị ngược à?
Hùng Tam Muội gãi mặt, lúng túng nói: “Không giống ngươi cho lắm.”
Bình thường vừa gặp đã chí chóe bây giờ bỗng nhiên không nói gì, cũng không thèm để ý đến cô ta, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Thời Sênh hừ lạnh, “Từ bây giờ trở đi ta muốn làm một người có phong cách.”
Nhưng Hùng Tam Muội lại không phát hiện ra trong lời nói của Thời Sênh có gì không ổn, mà chỉ quan tâm đến hai chữ phong cách.
“Thế nào gọi là có phong cách? Ngươi học ở đâu cái từ đó vậy?” Đôi mắt Hùng Tam Muội chuyển động, “Có phải là từ ả Lâm Thất Thất đó không?”
Hùng Tam Muội thích Bạch An, cho nên Lâm Thất Thất đương nhiên trở thành cái gai trong mắt Hùng Tam Muội.
“Không liên quan đến ngươi.” Thời Sênh trợn trừng mắt.
“Cô ta thường xuyên nhổ ra mấy mớ từ ngữ kỳ lạ.” Hùng Tam Muội thầm thì, “Mê hoặc Bạch An ca ca. Cô ta chính là đồ hồ ly tinh. Ngươi đừng có học mấy thứ xấu xa của cô ta.”
Thời Sênh: “…”
Từ hồ ly tinh này quả nhiên là xuyên suốt chiều dài lịch sử, vượt qua mọi không gian và thời gian.
Còn nữa, nói cái gì mà đừng học cái xấu của cô ta?
Bản cô nương đây mà đã xấu lên, thì bản cô nương nói thứ hai không ai dám nói thứ nhất. Ta còn cần phải học theo người khác sao?
Hùng Tam Muội không cãi nhau thì lại lẩm bẩm nói một mình, hơn nữa sự chú ý cũng rất dễ bị chuyển sang đề tài khác.
Một giây trước cô ta còn đang sỉ vả Lâm Thất Thất, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, một giây sau đã nhảy sang chuyện nướng cá.
“Tại sao mùi vị lại không giống của ngươi nhỉ?” Hùng Tam Muội không ngửi thấy mùi thơm từ món cá nướng của mình, không khỏi lấy làm lạ hỏi Thời Sênh.
Nếu trước đây Hùng Tam Muội nghe thấy câu này có lẽ sẽ nhảy dựng lên, nhưng lần này cô ta không có ý bốp chát lại với Thời Sênh, ngược lại còn chạy đến bên chân Thời Sênh tỉ tê, “Lúc ta đến đây thấy ngươi rắc thứ gì đó lên cá, cho ta xin ít đi.”
Thời Sênh ném đồ qua cho cô ta, “Tặng ngươi đó, sau này đừng tìm ta gây rắc rối nữa.”
Hùng Tam Muội không có tâm tư xấu xa gì, nhưng kỹ năng chửi đổng thuộc vào hàng thượng thừa. Cô không muốn biến thành thành viên của hiệp hội bị ép nghe chửi đổng. Cô chỉ muốn làm một người thú cao lãnh có phong cách thôi.
“Ngươi không gây chuyện với ta thì sao ta phải gây chuyện với ngươi chứ?” Hùng Tam Muội hừ một tiếng.
Thời Sênh liếc nhìn Hùng Tam Muội một cái, rồi cầm thiết kiếm đi mất.
Hùng Tam Muội còn đang bận vật lộn với lọ gia vị Thời Sênh đưa cho, không để ý đến Thời Sênh.
Khi Thời Sênh trở về bộ lạc đã qua giờ ăn trưa, cô chậm rãi bò lên trên núi.
“Linh Khê, cô đi đâu đó? Thủ lĩnh tìm cô từ sáng sớm đó.” Có người thú nhìn thấy cô liền nhắc nhở một tiếng.
Ở bộ lạc người thú, cho dù có thân phận tiểu công chúa thì cũng chỉ là một thân phận mà thôi, chứ không hề có đặc quyền gì lớn.
“Tìm ta làm gì?” Thời Sênh ngậm ngọn cỏ đuôi chó, dáng vẻ lưu manh hỏi tên người thú đó.
“Ta không biết.” Tên người thú lắc đầu, “Nhưng ta thấy sắc mặt thủ lĩnh không được tốt lắm, ngươi mau đi xem sao đi, đừng có chọc giận thủ lĩnh nữa.”
Thời Sênh ngậm ngọn cỏ đuôi chó đi đến hang Bạch An. Bạch An ngồi ở cửa hang, nhìn quanh một vòng không thấy Lâm Thất Thất đâu.
“Linh Khê.” Bạch An gọi cô, nhảy từ cửa hang xuống, nghiêng đầu hỏi, “Muội đi đâu đó?”
“Ta đi đâu làm gì có cần báo cáo với ngươi không?” Thời Sênh trợn mắt.
Bạch An sầm mặt xuống, “Hôm qua ta bảo muội đi xin lỗi Thất Thất, sao muội không đi?”
“Ta đâu có sai, tại sao lại phải xin lỗi.” Tại sao nam chính đại nhân cứ cố chấp bắt ta phải đi xin lỗi nữ chính đại nhân vậy chứ.
Chắc chắn là nguyên chủ được nhặt về.
“Tại sao muội lại không sai?”
Thời Sênh nhổ nhánh cỏ đuôi chó trong miệng ra, chống nạnh nói: “Được, vậy ngươi nói xem ta sai ở đâu nào?”
“Muội ức hiếp Thất Thất.”
“Ngươi nhìn thấy ta ức hiếp Thất Thất ở đâu bao giờ nào?”
“Muội không ức hiếp Thất Thất, vậy tại sao cô ấy lại khóc?”
“Mắt cô ta có vấn đề thì trách được ta sao?”
Bạch An bị chọc giận đến xanh mặt, “Còn dám già mồm, Linh Khê hôm nay nếu muội không xin lỗi Thất Thất thì đừng nhận ta làm anh trai nữa.”
Thời Sênh hừ lạnh, “Cứ làm như người khác muốn nhận ngươi làm anh lắm không bằng. Ngươi muốn làm anh trai của ta ngươi còn chưa đủ tư cách.”
“Muội!” Bạch An cắn răng, giơ tay định đánh Thời Sênh.
Có lẽ Lâm Thất Thất nghe thấy tiếng ồn ào, liền đi từ trong hang ra, chạy đến bên kéo lấy Bạch An, “Sao huynh lại gây với Linh Khê rồi. Linh Khê còn nhỏ tuổi, huynh nhường muội ấy chút đi. Chuyện hôm qua không liên quan gì đến Linh Khê cả, sao huynh không chịu nghe vậy chứ?”
“Muội đừng nói giúp nó nữa, tính cách của nó nó thế nào ta còn không biết hay sao?”
“Muội không giúp…” Lâm Thất Thất lắc đầu, kéo Bạch An đi vào trong hang, “Linh Khê muội bớt nói đi mấy câu, muội về đi, chuyện hôm qua cứ coi như chưa hề xảy ra.”
Thời Sênh: “…”
Không phải chứ nữ chính đại nhân, cô nói cho rõ đi, hôm qua chúng ta đã làm gì hả?
Cô còn cố tình nói hàm ý thế làm gì.
Cứ như thể bà đây thực sự đã làm gì cô không bằng ấy.