“Được rồi, Thẩm Dao Quang, mau giao Thất Sắc Liên Hoa ra đây.”
Người vừa phế tu vi Tần Lang Nguyệt vừa thu tay, đã có ngay người gào lên với Thời Sênh.
Tu vi của Tần Lang Nguyệt đã bị phế, một nhóm người muốn có Thất Sắc Liên Hoa lập tức trở nên hưng phấn, ánh mắt nhìn Thời Sênh càng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Linh Thánh đó, thật quá mê hoặc.
Thời Sênh khóe miệng khẽ nhếch, ngữ khí châm chọc, “Ta không có Thất Sắc Liên Hoa gì hết.”
Vừa nãy cô không hề thừa nhận Thất Sắc Liên Hoa đang ở trên người cô.
Mấy người này có phải não bị heo gặm rồi không? Tần Lang Nguyệt nói nó ở trên người cô thì tức là ở trên người cô sao?
Não phẳng!
“Thẩm Dao Quang, ngươi có ý gì? Mau giao Thất Sắc Liên Hoa ra đây.”
“Ngươi đừng cố kéo dài thời gian, chúng ta có nhiều người như vậy, ngươi muốn nuốt lời cũng không có bản lĩnh ấy đâu.”
“Có nghe hiểu tiếng người không vậy? Ta nói ta không có Thất Sắc Liên Hoa.” Thời Sênh giảm tốc độ nói xuống mức vô cùng chậm, khiến tất cả mọi người có mặt đều nghe rõ.
“Bọn ta đã làm được yêu cầu của ngươi, Thẩm Dao Quang, ngươi đừng có nuốt lời, giao Thất Sắc Liên Hoa ra đây, nếu không kết cục của cô ta chính là kết cục của ngươi.” Một nười đàn ông cao lớn chỉ vào Tần Lang Nguyệt, khuôn mặt hung dữ nói.
“Thẩm Dao Quang, đừng cố khiêu khích tính nhẫn nại của bọn ta, mau giao Thất Sắc Liên Hoa ra đây.”
“Mau giao ra đây…”
“Nhanh lên…”
Mỗi người một câu hét lên vô cùng hứng khởi.
Thời Sênh mặc kệ bọn chúng, đi đến bên Tần Lang Nguyệt, người bên đó khẩn trương nhìn cô ta như thể đang chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Thời Sênh cũng không để ý, cúi người xuống, cầm lấy cổ tay Tần Lang Nguyệt.
“Thẩm… Dao Quang…” Tần Lang Nguyệt ngẩng đầu lên đầy khó khăn, trong mắt đầy những tia máu, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi ghê tởm, y hệt lệ quỷ.
Cô ta đã thực sự bị phế tu vi.
Cô ta thực sự…
Cô ta muốn giết chết Thẩm Dao Quang.
“Hử?” Đầu ngón tay Thời Sênh lần mò trên tay cô ta, nghe thấy Tần Lang Nguyệt đang gọi mình, liền liếc mắt nhìn cô ta.
“Ta… sẽ không… tha cho ngươi.” Tần Lang Nguyệt nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ đó.
“Ồ.” Thời Sênh thu lại ánh mắt, ngón tay hơi dùng lực, mặt Tần Lang Nguyệt đột nhiên biến sắc.
“Ngươi… Thẩm… Dao Quang, ngươi ngươi ngươi… muốn… muốn làm gì hả?” Tần Lang Nguyệt muốn giãy dụa nhưng bây giờ cô ta không có lực đạo, đâu phải là đối thủ của Thời Sênh.
“Lấy chút lợi tức.” Dám vu oan cho bản cô nương, ngươi nghĩ bản cô nương đây là thánh mẫu không tính toán với ngươi sao?
“Đừng mà.” Đáy mắt Tần Lang Nguyệt có một tia sợ hãi, Thẩm Dao Quang sờ sờ cổ tay cô ta rõ ràng là đang tìm chiếc vòng tay không gian.
Tại sao cô lại biết được chuyện này?
Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ từng sử dụng trước mặt người khác, cũng chưa từng nói cho bất cứ ai biết, tại sao Thẩm Dao Quang lại biết được chứ?
“Thẩm Dao Quang, ngươi đang giở trò gì vậy, mau giao Thất Sắc Liên Hoa ra đây.” Người đứng bên đó đã sốt ruột.
Thời Sênh không trả lời hắn, đầu ngón tay chạm vào một vật cứng vô hình, chú nhập linh lực vào đó.
Tần Lang Nguyệt hiện đang mang trọng thương, cơ thể vô cùng yếu ớt, cô muốn xóa đi khế ước giữa chiếc vòng tay này và Tần Lang Nguyệt là chuyện quá dễ dàng.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, trên cổ tay Tần Lang Nguyệt liền có một chiếc vòng trông có vẻ vô cùng kỳ quái.
“Đừng mà…”
Thời Sênh tháo chiếc vòng xuống, trên thế giới này đã định sẵn chiếc vòng vô chủ thì ai cũng có thể vào được, Thời Sênh tìm thấy Thất Sắc Liên Hoa, trả lại chiếc vòng cho Tần Lang Nguyệt.
Tần Lang Nguyệt tìm được một chiếc hộp cho Thất Sắc Liên Hoa, cũng đỡ công Thời Sênh phải tìm đồ bảo hộ nó nữa, lấy được Thất Sắc Liên Hoa, cô liền bay ra xa.
Động tác của cô bỗng nhiên tăng tốc, người bên này đều chưa kịp phản ứng lại.
“Thẩm Dao Quang!”
Đám người đằng sau đang gào thét đuổi theo nhưng chưa phát hiện ra Thời Sênh đang dẫn họ đi vào chỗ đám ma thú.
Đến khi họ phát hiện ra thì đã không kịp nữa rồi, ma thú vốn không có hảo cảm gì với loài người, bọn họ bỗng nhiên xông vào, không khác gì với hành vi khiêu chiến, ma thú đâu có cho họ cơ hội…
…
Thời Sênh xử lý được đám người đó, lại quay về chỗ Bộ Kinh Vân đang đứng.
Bộ Kinh Vân và người của Cửu U Điện đều đang ở đó, nhìn thấy Thời Sênh quay lại, ai nấy đều đề cao cảnh giác.
Thời Sênh ném chiếc hộp đựng Thất Sắc Liên Hoa cho Bộ Kinh Vân, bộ mặt ghét bỏ, “Xì. Không biết ngươi định dùng cái Mary Sue này làm gì vậy?”
Bộ Kinh Vân cầm lấy chiếc hộp, khóe miệng co rút, cô thực sự cướp được nó từ tay nhiều người như vậy sao?
Bộ mặt chán ghét đó của cô khiến đám người đứng bên ngoài như muốn phát điên.
Mary Sue là gì?
Không hiểu lắm, nhưng hình như là một thứ gì đó rất cao sang hoàn hảo.
Hơn nữa…
Trước đây hắn cho người đi cướp Thất Sắc Liên Hoa là vì thấy cô đứng ở đây, hắn tưởng rằng cô muốn có nó, nên định cướp về tặng cho cô.
Kết quả cô đứng ở đây vốn không phải vì hoa sen bảy màu.
Vậy nên bây giờ kêu hắn phải tặng thế nào đây?
Bộ Kinh Vân chỉ đành âm thầm thu nhận thứ đồ ấy.
Hộ pháp cũng ngơ ngác, yêu nữ này hình như đối xử với Điện chủ cũng không xấu xa lắm.
Thứ đồ như vậy cô cũng có thể cướp về tặng cho điện hạ.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Bộ Kinh Vân đưa Thất Sắc Liên Hoa cho Hộ pháp cất giữ, quay đầu hỏi Thời Sênh.
Thời Sênh phẩy phẩy vạt áo có mấy vết nhăn, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía rừng rậm.
“Đi đánh nhau.”
Bộ Kinh Vân: “…” Ngoài đánh nhau ra cô còn biết làm gì khác không hả?
Bạo lực như vậy, chẳng trách không ai cần cô nên mới bức hôn, hừ!
Cũng chỉ có bản tôn lương thiện nên để cho cô bức hôn, nếu đổi lại là người khác thì đã đánh chết cô từ lâu rồi.
Thời Sênh quậy một trận hỗn loạn, nhưng chính bản thân mình lại bình tĩnh thoát ra, bắt đầu tiến về phía rừng rậm.
Bộ Kinh Vân không dẫn theo đội quân, chỉ đưa Hộ pháp đi theo.
Càng đi vào trong, ma thú gặp phải càng có cấp độ cao.
Hộ pháp có chút lo lắng.
“Điện chủ, chúng ta cứ tiếp tục đi thế này không an toàn lắm.”
Mấy ngày nay, hắn thấy nữ nhân này cứ đi về phía trước không rõ mục đích, mỗi khi gặp phải ma thú, tuy không cần hắn ra tay nhưng từ ma thú hôm nay gặp phải có thể thấy, cứ đi tiếp về phía trước cũng không đơn giản như vậy.
Hắn không biết Điện chủ làm sao nữa, cứ khăng khăng muốn đi theo cô ta.
“Nàng sẽ không để ta xảy ra chuyện gì đâu.” Bộ Kinh Vân nhìn bóng lưng nhỏ bé phía trước, khóe miệng cong lên một đường cong rất nhỏ.
Câu nói này là lời một cô nương nói, vốn không có vấn đề gì cả, nhưng bây giờ nó đang được một nam nhân nói ra, hơn nữa đó còn là Điện chủ anh minh thần võ trong lòng hắn.
Hộ pháp thấy như hình tượng uy phong lẫm liệt của Điện chủ ẩn sâu trong lòng hắn đang sụp đổ.
Điện chủ, cảnh tượng này không ổn!
“Ngươi quay về đi.”
“Hả?” Vừa rồi bọn họ đang nói chủ đề này à?
“Như vậy sao được.” Khi phản ứng lại, Hộ pháp lập tức lắc đầu, “Ta phải ở bên Điện chủ.”
Thân là hộ pháp, chính là phải bảo vệ Điện chủ.
Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn hắn, “Ta không muốn nói đến lần thứ ba, về đi.”
Hộ pháp: “…” Sao ta có thể yên tâm giao Điện chủ vào tay ả yêu nữ đó chứ?
Ánh mắt Bộ Kinh Vân càng lạnh lẽo hơn, Hộ pháp lập tức sợ hãi, vô cùng nín nhịn nói: “Vâng.”
Lúc này, Bộ Kinh Vân mới tiến lên mấy bước đuổi kịp Thời Sênh, hình bóng hai người dần dần biến mất.
Hộ pháp lắc đầu, sự an toàn của Điện chủ phải làm sao đây?
Thật lo lắng!
Cuối cùng, Hộ pháp vẫn âm thầm bám theo, dù sao thì hắn cũng không thể yên tâm để Điện chủ và yêu nữ đó đi riêng với nhau như vậy.