Thời Sênh không tiếp tục đi về phía trước mà đi loanh quanh vài vòng đến một vách đá.
Đối diện vách đá có một loài cây đỏ tươi, rễ cây vô cùng nhỏ bé và yếu ớt, chỉ có hai lá cây, phía trên lại nở ra một đóa hoa rất lớn, lung lay lắc lư, khiến người ta hoài nghi rễ cây nhỏ bé yếu ớt kia liệu có thể chịu nổi trọng lượng của nó không.
Bộ Kinh Vân nhìn thấy loài cây đó, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Thời Sênh càng trở nên thâm sâu hơn.
Có lẽ Thời Sênh muốn đi qua đó, Bộ Kinh Vân lại kéo cô lại, bàn tay dán chặt vào hông cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng mình, hai người đang ở rất gần nhau, gần đến mức nghe được cả tiếng tim đập.
Bộ Kinh Vân mím môi, thanh âm ép xuống trầm thấp, “Cô… tại sao cô lại biết được?”
“Cái gì mà tại sao lại biết?” Thời Sênh trợn mắt.
“Yết Vân Hoa.”
“Mắc mớ gì đến huynh?” Thời Sênh chau mày.
“Thẩm Dao Quang.” Bộ Kinh Vân thấp giọng gọi cô, ánh mắt phức tạp, “Cô biết là ta đang nói gì.”
Cô không thể nói một câu thật lòng được sao?
Yết Vân Hoa là một trong những loại thuốc dẫn để giải Hồng Tụ Dẫn, hắn không tin cô chỉ tình cờ gặp được Yết Vân Hoa.
Thời Sênh khoanh tay để trước ngực, cơ thể hơi ngửa ra sau, “Đã bao năm nay huynh không tìm ra được cách giải cấm thuật trên người chỉ là vì ngươi không tìm được thứ cần để giải cấm thuật. Dược Vương Đỉnh ta đã đưa cho huynh rồi, những thứ còn lại ta đều sẽ tìm cho huynh, huynh chỉ cần đợi đến khi cấm thuật được giải rồi cưới ta là được.”
Nam tử trúng Hồng Tụ Dẫn, tuy có thể dùng máu tươi để áp chế nhưng cũng không sống được bao lâu.
Cô không rõ tại sao Bộ Kinh Vân lại sống lâu như vậy, nhưng cái giá phải trả chắc chắn không đơn giản.
Bộ Kinh Vân ngẩn người nhìn thiếu nữ trong lòng.
Cô nói như thể đó là lẽ tất nhiên, đã có định liệu từ trước.
Cô dựa vào cái gì chứ?
Nhưng đáng chết thay hắn lại thích bộ dạng này của cô.
Trong lòng Bộ Kinh Vân xao động, bỗng nhiên cúi đầu, bờ môi ấm áp đặt xuống bờ môi Thời Sênh.
Phản ứng đầu tiên của Thời Sênh là tách ra, thế nhưng lực đạo của Bộ Kinh Vân bỗng nhiên mạnh lên như thủy thủ được ăn rau chân vịt, bỗng chốc trở nên vô cùng mạnh mẽ khiến cô không thể thoát ra được.
Hắn gần như áp chế được Thời Sênh, hôn cô một hồi.
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị rút thiết kiếm ra chém hắn, hắn liền buông Thời Sênh ra, Thời Sênh giáng thẳng một cái tát xuống đầu hắn.
“Bộ Kinh Vân, ngươi giở trò lưu manh đến nghiện luôn rồi đúng không?” Mẹ kiếp, không nói không rằng hôn con gái nhà người ta.
Hôn cái rắm ấy!
“Hừ.”
“Này, ngươi dám hôn bà đây, bà đây còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn kiêu căng ngạo mạn cái gì? Ngươi đưa cái mặt quay lại đây cho ta xem, mẹ kiếp, ngươi còn muốn chạy à…”
Hai người ầm ĩ một hồi, Thời Sênh mới đi hái Yết Vân Hoa kia.
Bộ Kinh Vân vốn không muốn Thời Sênh đi, nhưng Thời Sênh chỉ một cái tát đã khiến hắn nằm rạp dưới đất.
Yết Vân Hoa cũng không phải thứ gì trân quý, nhưng nó rất hiếm gặp, sinh trưởng trên vách núi cao, sở dĩ trên đại lục không mua được là vì nó không hề có tác dụng gì đối với người bình thường.
Không trân quý cũng có nghĩa là nó không có ma thú canh giữ, Thời Sênh ung dung lấy được Yết Vân Hoa.
Nhưng ngay tại lúc cô chuẩn bị quay lại, phía dưới vách núi đột nhiên có mấy bóng đen lao tới.
Thân hình khổng lồ, phủ lông vũ màu đen, đôi cánh vẫy mang theo uy lực mạnh mẽ, suýt chút nữa quạt bay Thời Sênh xuống dưới.
Thời Sênh ổn định thân thể, lúc này mới nhìn rõ mấy thứ đó, đó là hắc ưng.
Hắc ưng cũng là một loại ma thú, một loại chim ưng, nhưng hình thể rất lớn, đôi cánh giang rộng ra dài đến mười mấy mét, đủ để che khuất bầu trời.
Bốn con hắc ưng bay vòng quanh Thời Sênh hót vang, hai con trong đó hung dữ xông về phía Thời Sênh, hai con kia lao về phía Bộ Kinh Vân.
Hắc ưng da thô thịt dày, lại còn biết bay, khó đối phó hơn nhiều so với những sinh vật trên mặt đất.
Hộ pháp vẫn đang dõi theo phía sau, thấy hắc ưng xông tới lập tức nhảy ra bảo vệ Bộ Kinh Vân.
Hắc ưng dùng đôi cánh quạt ra luồng gió cực mạnh, sau đó nhân cơ hội tấn công, hai con còn biết phối hợp với nhau, thông minh đến mức khiến người ta giận sôi máu.
Thời Sênh bị chúng làm cho luống cuống chân tay, nhất thời chỉ biết né tránh, không thể tấn công.
Hộ pháp bảo vệ cho Bộ Kinh Vân, trên người nhanh chóng có đầy vết thương.
Hắn bị một con hắc ưng quạt bay, con hắc ưng còn lại bỗng nhiên lao về phía Bộ Kinh Vân, móng vuốt sắc bén chộp lên vai Bộ Kinh Vân, đôi cánh vỗ một cái, rồi bay lên không trung.
“Điện chủ!”
Hộ pháp hoảng sợ gọi khiến Thời Sênh liếc sang nhìn.
Trên vách núi, Bộ Kinh Vân bị một con hắc ưng cắp lấy, ném lên không trung.
Thời Sênh chau mày, cái tên đó thật vô dụng, ngay cả bây giờ cũng không hề phản công.
Hộ pháp đuổi một con hắc ưng vẫn đang bám lấy hắn, bay thẳng về phía con hắc ưng đang cắp Bộ Kinh Vân cứu hắn xuống.
“Điện chủ.” Hộ pháp vẻ mặt khẩn trương.
Sắc mặt Bộ Kinh Vân trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Hộ pháp sợ hãi, ánh mắt hắn dừng lại trên lưng Bộ Kinh Vân, một mảng máu thịt mơ hồ.
“Điện chủ…” Tại sao lại bị thương nặng như vậy.
Hộ pháp chưa kịp suy nghĩ nhiều, hắc ưng trên trời lại bắt đầu tấn công, hắn ôm lấy Bộ Kinh Vân chạy về cánh rừng phía trước.
Nơi này địa thế trống trải, thích hợp để hắc ưng tấn công, vào rừng rồi sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Thời Sênh theo sát phía sau, giống hắc ưng này bay quá nhanh, cô ném quả cầu vào chúng cũng không được, hoàn toàn không nổ được.
Thật tức chết đi được!
Vào rừng, hắc ưng bay đi bay lại kêu hót ầm ĩ, nhưng quá rậm rạp, chúng không nhìn thấy được mục tiêu, tìm đi tìm lại một hồi rồi yên tĩnh trở lại.
Hộ pháp đưa Bộ Kinh Vân trốn dưới một gốc cây, Thời Sênh đứng ở một chỗ cách xa bọn họ.
“Đi rồi.” Thời Sênh nhìn thấy hắc ưng trên trời bay đi, lúc này mới tiến lên mấy bước đến trước mặt Bộ Kinh Vân, “Hắn sao rồi?”
Hộ pháp trừng mắt nhìn Bộ Kinh Vân, “Ngươi còn mặt mũi hỏi sao, nếu không phải tại ngươi thì Điện chủ sẽ không bị thương như vậy.”
Thời Sênh: “…” Ai mà biết được hắn lại vô dụng như vậy chứ? Hắn là nhân vật phản diện cơ mà? Trước đây chẳng phải hắn bị thương sao? Lẽ nào bây giờ vẫn chưa lành sao?
“Dù sao cũng là lỗi của ngươi.” Hộ pháp vẫn còn nói, “Từ khi gặp ngươi, Điện chủ gặp phải các loại xui xẻo. Thẩm Dao Quang, ngươi chính là đồ sao chổi.”
Hộ pháp vô cùng tức giận, trước đây Điện chủ không ra khỏi Cửu U Điện thì đâu có gặp phải những chuyện này.
Cho dù Điện chủ của bọn họ là phế vật nhưng cũng là điện chủ cao cao tại thượng, tôn quý vô song của họ, là Điện chủ mà bọn họ cam tâm tình nguyện hầu hạ.
Sau này Thời Sênh mới biết, Bộ Kinh Vân không hút tinh hồn của người thì cơ bản chính là chính là một phế vật, chính trong lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã hút tinh hồn người từ hai thi thể đó.
Nhưng mỗi lần hút tinh hồn đều khiến hắn phải chịu hậu quả trầm trọng hơn, do đó người của Cửu U Điện đều đề phòng không cho Bộ Kinh Vân hút tinh hồn.
Trước đây hắn bị thương cũng là hậu quả của việc hấp thụ tinh hồn.
Đối với thiết lập quái quỷ này.
Thời Sênh chỉ có thể ha ha hai tiếng, sau đó thăm hỏi một lượt toàn gia phả nhà tác giả.
Hắn là Boss phản diện đấy nhé!
Thiết lập một kỹ năng quái quỷ như vậy là có ý đồ gì chứ?