xấu đi, từ khi biết ở đậy có Oán Linh, thái độ của Phong Cấm nghiêm túc hơn nhiều.
T ình trạng của Tề Mặc không ngừng
Đây là lần đầu tiên Thời Sênh thấy hắn dánbùa lên phòng Tề Mặc.
“Thứ đồ chơi này sẽ không làm tôi bị thương chứ?” Thời Sênh không có gan đi vào, không sợ sơ sảy, chỉ sợ lỡ như.
Phong Cẩm dán xong tấm bùa cuối cùng, đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, “Không có tác dụng với cô.”
“Vì SaO?”
“Cái này là để đối phó với Oán Linh, tuy cô là ma, nhưng tôi và cô có khế ước, trừ khi là bùa đặc chế, còn bùa thường đều không làm cô bị thương được.”
“Trâu thế cơ à, vậy chẳng phải là tôi không cần sợ những tên đạo sĩ bắt ma đó sao?” Chẳng trách Tô Vân nói trên người Tô Hân có Bùa Hộ Thân, nhưng khi cô lại gần, lại không hề có bất cứ phản ứng gì.
Phong Cẩm nhíu mày, luôn cảm thấy lời này của Thời Sênh có ý khác.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không tìm ra được lý do khác, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Sau cùng lại thêm một câu, “Nhưng nếu gặp phải người có bản lĩnh thật sự, thì cô chỉ có nước chạy thôi.”
“Anh Phong, có người tới...” An Tố ở phía xa nhắc nhở họ, nếu để người khác nhìn thấy Phong Cẩm đang nói chuyện với không khí, người ta sẽ nghi ngờ Phong Cẩmbị điên mất.
Quả nhiên, một người giúp việc bước từ trên 八 محمدبر *? • câu thang Xuông, có Vé đang quét dọn, nhìn thấy Phong Cẩm và An Tố, lễ phép gật đầu, rồi nhanh chóng đi xuống.
“Giờ chúng ta làm gì?” Thời Sênh buồn chán bay qua bay lại.
“ĐCi.”
Phong Cẩm nói đợi, thì đúng là đợi, Thời Sênh và An Tổ chụm đầu chơi Pikachu, Phong Cẩm thỉnh thoảng sẽ ra ngoài, nhưng sẽ nhanh chóng quay trở lại.
Vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi Phong Cấm dán bùa, biệt thự có người mất tích.
Mấy ngày tiếp theo đều có người mất tích, người của biệt thự càng ngày càng ít, cũng có người vì sợ mà xin nghỉ việc rời khỏi đó.
Tới cuối cùng biệt thự chỉ còn lại ông quản gia và hai người giúp việc đã có tuổi.
Theo lời ông cụ thì họ đã ở Tề gia mấy chục năm, đã sớm coi Tề gia là nhà của mình, biết đi đâu được?
Phong Cẩm không nghe không hỏi việc này, An Tố lại hơi sốt ruột, đại khái là vì mất tích nhiều người như vậy, trong lòng cô ấy không dễ chịu, suy cho cùng đó cũng đều là những sinh mệnh sống.
Có thể do bị Thời Sênh động một cái là mỉa mai, rồi bị đả kích vì bộ dạng u ám “đừng có nói chuyện với tôi” của Phong Cẩm, nên ngoài sốt ruột, cô ấy cũng không gây ra chuyện gì được.
Điều khiến Thời Sênh khá hiếu kỳ là Nạp Lan Anh.
Không phải Phong Cẩm đã nói hắn ta sắp tới rôi sao?
Nữ chính đã ở đây năm sáu hôm rồi, sao hắn ta còn chưa xuất hiện?
Chuyện này rất vô lý!
Nam chính không xuất hiện, cô ngược đãi ai đây.
Buổi tối ngày thứ tư sau khi dán bùa, Thời Sênh đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi màn hình, “Tới rồi.”
An Tổ bỗng nhiên run rẩy, “Ở... ở đâu?”
Vì thuận tiện, căn phòng của họ ở đối diện Tề Mặc.
Phong Cẩm đứng lên đi ra cửa, đứng bên cửa im lặng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài có tiếng người đi lại, từ hướng cầu thang truyền tới, rất chậm, cuối cùng dừng trước căn phòng của Tề Mặc.
Yên tĩnh một lát, Phong Cẩm mới nghe được tiếng vặn cửa, nhưng không phải từ phía đối diện, mà là ở phòng bên cạnh.
“Cạch...” Tiếng cửa phòng đóng lại.
Phong Cẩm nhíu mày, chần chừ một lát, muốn mở cửa phòng đi ra.
Thời Sênh lại bay tới trước mặt hắn, “Còn ở bên ngoài.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, một luồng sức mạnh đập vào cửa phòng, cửa phòng bị đập ra một kẽ nứt, có thể loáng thoáng nhìn thấy người bên ngoài.
Là một trong hai người giúp việc ở lại trước đó.
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, đáy mắt đầy hưng phấn, “Còn chưa từng chém Oán Linh, không biết cảm giác tay có tốt không? Chắn trước mặt tôi làm gì, tránh ra, đứng sau lưng
tÕi.
Phong Cẩm: “...” Hắn cầm nhầm kịch bản rồi Sao?
Lời thoại này dù thế nào cũng nên đểhắn nói mới đúng.
“Rầm!” “Loảng xoảng!”
Cửa phòng bị xô đổ, toàn thân lão giúp việc bên ngoài toàn thân đều bị một luồng sương mù màu đen vây lấy, sắc mặt trắng bệch, mắt như mắt cá chết nhìn trừng trừng về bên này, tứ chi cương cứng, rõ ràng đã chết rồi.
Thời Sênh xách thiết kiếm bay ra, giơ tay chém về phía lão giúp việc.
Tứ chi lão giúp việc cứng ngắc, tốc độ lại không hề chậm, nhẹ nhàng tránh được thiết kiếm.
“Cút!” Lão giúp việc mở miệng nhả ra một chữ, âm thanh đó giông như tiêng kim loại cào trên đồ gốm, sắc nhọn chói tai.
Ánh mắt Thời Sênh lóe lên, mỉa mai cong khóe môi, “Tôi chưa học được cách lăn, ông lăn một cái cho tôi xem xem, lăn xong rồi tôi sẽ để ông chết thoải mái một chút.”
(*) Trong tiếng Trung từ fể vừa có nghĩa là cút, vừa có nghĩa là lăn.
Cổ họng lão giúp việc phát ra một tiêng gâm trầm thấp như dã thú, phẫn nộ lao về phía Thời Sênh.
Phong Cẩm đứng ở trên cánh cửa phòng bị đập vỡ nhìn Thời Sênh và lão giúp việc đánh nhau.
Cô gần như không dùng sức mạnh gì, đều là múa thanh thiết kiếm đó chém tới, lão giúp Việc bị chém trúng cánh tay và vai, hành động lại không hề bị chút trở ngại nào.
An Tố nấp ở phía sau, mắt sáng lấp lánh, chị ma nữ lợi hại quá!
Có lẽ là biết mình không đánh lại được Thời Sênh, Oán Linh vứt bỏ lão giúp việc, sương mù đen tuôn ra khỏi thân thể của lão giúp việc, nhanh chóng luồn vào trong căn phòng của Tề Mặc.
Căn phòng rất nhanh vang lên tiếng gào thét chóitai.
Nhưng cũng rất nhanh không có động tĩnh gì nữa, mặt Phong Cẩm biến sắc, lao nhanh Vào phòng.
Căn phòng hỗn loạn, bùa mà Phong Cẩm dán đã bị đốt chỉ còn lại một nửa.
Bên giường Tề Mặc, Oán Linh và Tô Vân mỗi người chiếm một bên, hình như Oán Linh muốn vào thân thể của Tề Mặc, trong tay Tô Vân có sức mạnh vô hình lôi kéo Oán Linh, hình thành thế đối kháng.
“Hắn đáng chết.” Oán Linh đột nhiên lên tiếng, thanh âm không còn chói tai nữa, mà là tiếng hỗn hợp của những cô gái khác nhau.
“Không...” Tô Vân lắc đầu. “Hắn đáng chết.” Oán Linh lặp lại ba chữ này.
Tô Vân vẫn lắc đầu, “Anh ấy vô tội, tha cho anh ấy, Tô Hân đã chết rồi, tội ác cô ta làm, cô ta tự trả, không liên quan đến Tề Mặc.”
“Ha ha ha vô tội... cô lại nói hắn vô tội... cô không biết gì cả!” Oán Linh như bị chọc giận, “Tô Vân, cô chết sớm, không trải qua cảnh ngộ của chúng tôi, cô không hiểu... cô không hiểu, chúng tôi muốn giết hắn!”
Oán Linh đột nhiên phát lực, Tô Vân bị bắn ra, Oán Linh ào vào trong thân thể Tề Mặc như thủy triều.
“Đừng...” Tô Vân gào tới điên loạn, muốn lại gần Oán Linh, nhưng mấy lần đều bị bắn ra.
Tứ chi của Tề Mặc đột nhiên co rúm lại, mặt đỏ rực, như bị người ta bóp chặt cổ họng, không thể hít thở, ông ta mở miệng, muốn thở, nhưng không khí không thể vào trong phổi của ông ta.
“Cứuanhấy, xin hai người cứuanhấy.”
Tô Vân đột nhiên bay về phía cửa, cầu xin Thời Sênh và Phong Cấm.
Thời Sênh vung thiết kiếm, căm giận nói: “Một tên đàn ông cặn bã, có gì đáng cứu.”
Phọng Cẩm hoàn toàn không nhìn Tô Vân, hiển nhiên không định ra tay.
Hôm qua An Tố cũng nhìn thấy những tài liệu đó, trong lòng rất đồng cảm với những cô gái kia, cho nên cô ấy cũng không lên tiếng, nhưng lời cầu xin của Tề Niệm vang lên trong đầu cô ấy, cô ấy lại có chút không nhẫn tâm.
“Cô có ý gì?” Tô Vân ngây người nhìn Thời Sênh.
“Cái chết của những nữ tử này thật ra đều là do Tề Mặc gây nên”An Tổ lên tiếng một cách yếu ớt, “Dù Tô Hân là hung thủ giết họ, nhưng Tề Mặc biết hết, thậm chí có 2 người còn là đích thân ông ta...”
An Tổ không nói tiếp được, cô ấy không thể hiểu, vì sao rõ ràng là một người đàn ông yêu Tô Vân sâu đậm, cuối cùng lại biến thành một gã đàn ông có nội tâm tràn đầy giết chóc.
Nếu Tề Mặc không đi trêu ghẹo những cô gái đó, Tô Hân sẽ không ra tay với họ, mà Tề Mặc lại ở trong bóng tối nhìn bộ dạng vặn vẹo đó của Tô Hân.