Tốc độ sụp đổ quá nhanh, đám thầntiên này căn bản không kịp cấp cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần giới sụp đổ tan tành.
Mà tên đầu sỏ đang đầy vẻ hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình.
Kẻ điên này!
Thời Sênh cúi đầu, nhìn thiết kiếm trong tay mình như nhìn bảo bối.
“Ngươi thật đúng là cái gì cũng có thể hấp thu được, không phí công năm đó ta liều chết lôi ngươi ra ngoài, còn lãng phí bao nhiêu đồ tốt của ta nữa.” Thời Sênh lẩm bẩm một tiếng.
Cuối cùng có chút tiếc xót, “Đáng tiếc a, không thể sinh ra kiểm linh...”
Thiết kiếm khẽ run lên một chút, như đang kháng nghị, lại giống như đang trả lời Thời Sênh.
Thời Sênh vỗ vỗ thân kiếm, thiết kiếm ngừng run rẩy, khôi phục lại nguyên trạng.
Thời Sênh xách thiết kiếm, hạ xuống mặt đất.
Lúc này cả thần giới đều đã đổ nát, một đám thần tiên thân mình còn chưa lo xong, không ai quan tâm đến Nguyệt Dao bị sét đánh.
“Thanh Hoan!” Nguyệt Dao bò trên mặt đất, thoi thóp chút hơi tàn, nhìn thấy Thời Sênh, đáy mắt lập tức trào lên thù hận.
“Ôi chao, vẫn chưa chết.” Thời Sênh giễu cợt một tiếng, vầng sáng của nữ chính này thật là nghịch thiên.
Bản cô nương vì chống đỡ thiên lôi, lãng phí bao nhiêu bảo bối, nữ chính người ta trực tiếp chống cự qua được, đây đúng là sự khác biệt!
“Thanh Hoan cô huỷ đi thần giới, cô là tội nhân của thần giới, cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.” Nguyệt Dao nghiến răng nói ra một đoạn thoại, sắc mặthung dữ, không còn vẻ xinh đẹp đáng yêu trước đây.
“A, ta cũng không muốn kết cục tốt đẹp gì cả!” Nhân vật phản diện thì muốn kết cục tốt đẹp gì chứ.
Thắng làm vua thua làm giặc.
Hiện tại hiển nhiên nhân vật phản diện là cô thắng rồi, không phục thì bọn họ qua đây đi!
Bản cô nương đâu có ngăn cản bọn họ.
Nguyệt Dao tức giận phun ra một ngụm máu, trong lòng căm phân.
Cô ấy dựa vào cái gì. Dựa vào cái gì.
Rõ ràng cô ta đã là thượng quân, lại có thần cổ làm sư phụ, nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại được cô ấy.
Tại sao chứ!
Thời Sênh ngồi xổm xuống, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đã động tay động chân gì Với nhân duyên của ta và Đông Kính?”
Nguyệt Dao thoáng ngẩn ra, sau đó “phì một tiếng, “Không phải là ngươi lợi hại như thế sao, hỏi ta làm cái gì.”
Thời Sênh cau mày, một tay bóp lấy cổ Nguyệt Dao, “Đừng thử thách sự nhân nại của ta, ta hỏi lại một lần nữa, ngươi đã làm gì.”
“Ta! Không! Nói! Cho! Ngươi! Biết!” Nguyệt Dao từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ.
Thời Sênh híp mắt lại, “Giỏi lắm.”
Cô mạnh mẽ buông Nguyệt Dao ra, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, “Hy Vọng cuôi cùng ngươi sẽ chết không quá thảm.”
Nguyệt Dao vẫn còn chưa hiểu câu nói đó của Thời Sênh là có ý gì, đã nghe thấy cô hướng về phía yêu thú đang đuổi thần tiên chạy ở phía xa kêu lên một tiếng, “Ai ở đằng kia qua đây một chút.”
“Ngao ngao ngao, lão đại gọi ta rồi, gọi ta ồi!” Một con yêu thú dáng người to lớn giẫm chết một thần tiên, hưng phấn nhảy một vòng tại chỗ, sau đó mới chạy như bay về phía Thời Sênh.
“Lão đại lão đại, có gì cần ta cống hiến sức lực thế.”
Thời Sênh nắm lấy cái cằm nhô ra của bóng người đen xì xì trên mặt đất, “Đem cô ta đi, muốn chơi thể nào cũng không vấn đề gì, chơi đến chết cũng được.”
“Ta chết rồi cô vĩnh viễn sẽ không biết được.” Tròng mắt Nguyệt Dao thù hận như rắn độc nhìn chòng chọc Thời Sênh.
“Vậy thì không cần biết nữa, ta giết chết Đông Kính là Xong.”
Một sợi dây tơ hồng mà muốn ảnh hưởng đến trái tim của cô, nói chuyện viển vông.
“Cô. A! Buông ta ra.” Nguyệt Dao bị con yêu thú đó ngậm lây, sau đó ném vào không trung.
Yêu thú ở xa nhìn thấy thế, lập tức lao qua, một nhát cắn lấy Nguyệt Dao, ném cô ta lên CaO
Cảnh tượng sau đó càng đẫm máu hơn, yêu thú chơi như chơi bóng cao su, ném qua ném lại Nguyệt Dao trong không trung.
Nói thật, nữ chính mãi không chết như thế, bản cô nương rất muốn lao lên bồi thêm cho nhát kiếm nữa.
Thời Sênh vẫn còn chưa kịp lên trên bồi thêm nhát kiếm thì nữ chính đã được người khác cứu đi mất rồi.
Nam chính đại nhân áo trắng như tuyết từ trên trời hạ xuống, thô bạo nghiêng người từ trong miệng yêu thú cứu nữ chính đại nhân dơ bẩn như ở trong hổ phân ra ngoài, rơi xuống trận doanh thần tộc.
Yêu thú bị cướp mất “đồ chơi” lập tức kêu lên thảm thiết.
“Ngao ngao ngao lão đại, có tên tiểu bạch kiểm cướp mất đồ chơi rồi!”
“Lão đại tên tiểu bạch kiểm đó lợi hại lắm, chúng ta không dám đi cướp lại. Lão đại, ngài giỏi ngài lên đi.”
Thời Sênh: “...”
Quên mất tên nam chính bị mất trí nhớ, lỗi của cô.
Lật bàn, có thể thủ tiêu cái buff “nữ chính không bao giờ chết” này đi được không?.
Bản cô nương không phục. Hệ thống, cậu cũng cho tôi vài cái buffđi!
Để cho bản cô nương đi đại sát tứ phương, chém chết nữ chính.
[...] Ha ha, không cho buff mà cô đã muốn phá nát cái không gian này rồi, còn cho cô chức năng bổ sung nữa, cô muốn phá hết vũ trụ luôn đúng không?
Bản Hệ thống cự tuyệt.
Tầm nhìn của Thời Sênh quét đến Đông Kính Vân đang thu hoạch sô người và sô yêu thú, tròng mắt đảo hai vòng.
Cô bay đến trước mắt Đông Kính, giơ chân đá bay đám thần tiên đối diện.
Đông Kính dừng động tác lại, nhìn cô gái váy xanh sẫm đối diện.
Hắn vẫn đeo mặt nạ như cũ, tròng mắt dưới mặt nạ, bình tĩnh lý trí, không hề giết đến đỏ mắt.
“Này phản diện đại nhân, lập một đội quét người không?”
Đông Kính: “...” Tuy rằng lời nói có điểm quái lạ, thế nhưng ý tứ đại khái thìhắn hiểu được.
“Lý do.” Trước đây hắn hoài nghi là cô không ở được thần tộc mới đến vực Vạn Hoang, bây giờ xem ra, thật sự là không ở được thật!
“...” Lý do, muốn lý do gì, “Nhìn bọn họ không thoải mái.”
Cái này có lẽ cũng tính là lý do nhỉ?
Vốn dĩ đã sớm nhìn bọn họ không thoải mái rồi.
Mặc cả một thân đồ trắng, còn cả ngày trưng ra bộ mặt liệt, mặt không cảm xúc không phải là cơ mặt liệt à?
Không biết thì đừng có ra vẻ. “Được.”
“Ngươi giết hai kẻ đó.” Thời Sênh chỉ nam nữ chính, “Ta giết những người khác”
[...] Ký chủ lại xúi giục nhân vật phản diện giết người, mệt tim quá.
#Có cách gì có thể khiến cho ký chủ yên tĩnh hoàn thành nhiệm vụ không, online chờ câu trả lời, rất gấp#
“Ta không giết nữ nhân.” Nào ngờ Đông Kính lại phun ra một câu.
Thời Sênh: “...” Điên.
Nữ nhân thì làm sao, nữ nhân không phải là người à?
Nữ nhân độc ác còn đáng sợ hơn nam nhân nhiều, ngươi vậy mà còn không giết nữ nhân.
Ngươi có biết bao nhiêu nam nhân chết trong tay nữ nhân rồi không.
Tuyệt đối đừng coi thường nữ nhân. Thiểu năng!
“Thôi, ngươi tự đi đi.” Thời Sênh đột nhiên thích thú xua xua tay.
Đông Kính: “...” Nữ nhân đúng là sinh vật dễ thay đổi.
Vừa rồi người đề nghị là cô, bây giờ người thay đổi ý định cũng là cô.
Đông Kính không quan tâm đến Thời Sênh, cô gái dễ thay đổi này, tiếp tục đi giết bên thần tộc.
Thời Sênh ôm lấy cánh tay, lùi ra đằng sau, thoát ra khỏi chiến trường.
Phản diện đại nhân cô đơn lẻ loi, nếu như thống nhất thiên hạ thành công, vậy thì tuyệt đối phải lưu danh sử sách, được các kiểu nhân vật phản diện đời sau lấy làm chuẩn mực.
Tâm tư của Thời Sênh bay hơi xa, cuối cùng không biết làm sao lại nghĩ đến Phượng Từ.
Lần này Phượng Từ không ở không gian này Sao?
Tại sao không phải là Đông Kính.
Hệ thống đã nói Phượng Từ sẽ xuất hiện trong các không gian có sự tồn tại của cô, nhưng không nói không gian nào cũng sẽ xuất hiện.
Cho nên. Không gian này, Phượng Từ không có ở đây Sao? Hừ hừ, cái tên tiểu yêu tinh này, thật biết chơi đùa, khiến cho bản cô nương đi khắp thế giới tìm anh. Lần sau mà gặp nhất định phải đánh cho
một trận mới được.
[Ký chủ, nhiệm vụ phụ tuyến của cô có làm nữa không hả]. Hệ thống lên tiếng nhắc nhở Thời Sênh.