Tổng bộ của Huyết Liệp ở dưới mặt đất, lúc này các thành viên chủ chốt của tổng bộ đang tập trung tại phòng họp.
Đỗ Tuyệt ngồi ở vị trí chủ tọa, màn hình phía sau hắn đang phát trực tiếp một cuộc phẫu thuật.
Những người trong phòng họp không dám thở mạnh, họ nhìn chằm chằm lên màn hình.
Nhưng rồi không lâu sau trên khuôn mặt họ xuất hiện sự thất vọng.
“Anh Đỗ, phẫu thuật thất bại.” Người trong phòng phẫu thuật báo cáo lại cho Đỗ Tuyệt.
Đỗ Tuyệt trầm mặt đáp một tiếng biết rồi.
“Tổ trưởng, có nên từ bỏ thí nghiệm này không? Người bên đó gần đây đang tiến hành thanh tra...” Nếu như bị điều tra ra được họ đang làm loại thí nghiệm này, chắc chắn sẽ bị những người đó bí mật xử lý.”
“Huyết Tộc bình thường không thể hoàn thành thí nghiệm này được, chúng ta lại bắt không được Huyết Tộc thuần chủng, tổ trưởng, tôi cũng tán đồng việc từ bỏ.”
“Ra ngoài hết đi!” Đỗ Tuyệt không trả lời, mà ngược lại đuổi hết tất cả ra ngoài.
“Tổ trưởng, bên ngoài có người tìm anh.” Người vừa rời đi lại quay trở lại.
“Tìm tôi? Là ai?”
“Không quen, nhưng nhìn khá trẻ.”
Đỗ Tuyệt nhăn mày, người có thể tìm đến được đây…
“Tôi biết rồi.” Đỗ Tuyệt đứng dậy đi ra ngoài.
Đẩy cửa phòng khách ra, một tia quái dị lướt qua đáy mắt Đỗ Tuyệt.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha bằng da thật nghe thấy tiếng động thì hơi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt âm hiểm mang theo ý cười: “Anh Đỗ, chuyện tôi đề nghị anh đã suy nghĩ như thế nào rồi?”
Đỗ Tuyệt đẩy kính: “Tại sao anh lại tìm đến tôi?”
Người đàn ông này hắn gặp khi rời khỏi Huyết Tộc, nhưng trước đó hắn cũng đã từng gặp qua hắn ta.
Tư Không Táp.
Học sinh Học viện Tường Vi.
Trước đây còn cung cấp cho hắn tư liệu về Di Nại.
Nhưng hắn không ngờ rằng hắn ta cũng là Huyết Tộc.
Hơn nữa còn che giấu rất tốt, ngay cả hắn cũng không nhìn ra được.
“Bởi vì anh Đỗ có năng lực đó.”
Đỗ Tuyệt nhớ tới cuộc phẫu thuật mới vừa thất bại lúc nãy, không khỏi thấy chút dao động.
Nếu như có Huyết Tộc thuần chủng.
“Anh muốn tôi giúp anh việc gì?” Đỗ Tuyệt quyết định nếu như điều kiện của hắn không quá đáng thì đáp ứng cũng không sao.
“Anh Đỗ cứ yên tâm, chỉ là sau này cần anh giúp đỡ làm một cuộc phẫu thuật nho nhỏ mà thôi.”
Ánh mắt của Đỗ Tuyệt quét qua người Tư Không Táp, do dự trong chốc lát, “Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Vậy tôi sẽ đợi tin tốt từ Anh Đỗ.”
...
Nhưng Tư Không Táp không đợi được câu trả lời từ Đỗ Tuyệt, mà chỉ đợi được tin tổng bộ Huyết Liệp bị nổ tung.
Đỗ Tuyệt lâm vào hôn mê sâu, có thể chết bất cứ lúc nào.
May mắn là số thành viên cao cấp ở tổng bộ Huyết Liệp hôm đó không nhiều. Nhưng khi họ đang xử lý đống đổ nát thì phát hiện được phòng thí nghiệm được xây dựng bí mật bên dưới, còn thứ ở bên trong khiến những người của Huyết Liệp cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đỗ Tuyệt vẫn luôn dùng Huyết Tộc và con người làm thí nghiệm.
Loại thí nghiệm này tuyệt đối không được chấp nhận.
Đồng minh Huyết Liệp bắt đầu kiểm tra nghiêm ngặt chuyện này, những người liên quan đến chuyện này đều bị bắt lại.
Trong đồng minh Huyết Liệp vốn có Huyết Tộc, nên khi nhìn thấy chuyện này đã tiến hành truyền tin tức ngay cho bên Huyết Tộc.
Huyết Tộc yêu cầu có sự giải thích rõ ràng, người làm thí nghiệm là người của bọn họ, Huyết Tộc là phía bị hại nên Huyết Liệp không thể nào chối cãi được.
Nhưng chuyện này họ biết phải giải thích như thế nào đây?
Đương sự thì vẫn đang chìm trong hôn mê.
Chỉ có thể trấn an cảm xúc của Huyết Tộc.
Nhưng chuyện này đâu thể trấn an dễ dàng được, không bao lâu sau hai bên lại xảy ra xung đột.
Với tư cách là một kẻ khơi mào, Thời Sênh âm thầm ngáng chân người của Huyết Liệp, không bao lâu sau Đồng minh Huyết Liệp bị giải tán.
Hiệp ước Đồng minh Huyết Liệp chính thức hết hiệu lực.
Cuộc chiến dừng hơn 100 năm của Huyết Tộc và Huyết Liệp bắt đầu trở lại.
Số người chết ở các nơi trên thế giới tăng lên chóng mặt.
Đội đặc biệt Quốc Gia tham gia điều tra chuyện này, nhằm hòa giải mâu thuẫn giữa hai bên.
Nhưng khi Đội đặc biệt nhìn thấy tư liệu mà Huyết Tộc quăng cho họ, ai nấy đều trầm mặc, người của họ bị bắt và đối xử như thế, Huyết Tộc không bùng nổ mới là lạ lùng.
Chuyện này nhất thời trở nên khó giải quyết.
Đội đặc biệt yêu cầu muốn gặp Vua Huyết Tộc.
Ai ngờ rằng đối phương nói với họ rằng, đối phương cũng lâu rồi không gặp được vua, muốn gặp thì tự đi mà tìm.
Cuối cùng Đội đặc biệt chỉ đành bàn một điều kiện với Huyết Tộc, đó là người của Huyết Tộc không nhắm vào người bình thường nữa.
...
Thời Sênh và Tây Ẩn trở về Huyết Tộc, thành cổ trông hơi trống trải, chắc là đều đã đi đánh nhau hoặc kiếm ăn rồi.
Trở về thành cổ, quản gia nhìn thấy Thời Sênh thì mừng đến chảy nước mắt.
“Bệ hạ, cuối cùng người cũng đã trở về. Tây Ẩn đại nhân.” Nhìn thấy Tây Ẩn phía sau Thời Sênh, quản gia lập tức cúi đầu.
“Ừm.” Thời Sênh đi về trước, “Sao vậy?”
“Huyết Tộc và...”
“Tôi đã biết, chuyện này không cần nói nữa.” Thời Sênh ngắt lời quản gia.
Quản gia sửng sốt, vua và Tẩy Ẩn đại nhân vừa từ bên ngoài trở về, chắc chắn đã biết được chuyện này rồi.
“Nói chuyện khác xem.”
“Vâng.”
Quản gia kể hết những chuyện xảy ra sau khi Thời Sênh rời khỏi Huyết Tộc cho cô nghe.
Quyền lực của Huyết Tộc cô vẫn không đụng tới, nên khi cô không ở đây nhưng người đó có thể xử lý rất tốt.
Nhưng điều làm Thời Sênh bất ngờ là các vị Thân Vương đã trao quyền lực đi.
Mà đối tượng được trao là Thánh nữ Ngải Duy kia.
Ngải Duy thông minh đến thế sao?
Kết quả khi trời tối, có người đến mời cô đi gặp Ngải Duy.
Đúng vậy, mời vua như cô đi gặp thánh nữ.
Mặt mũi lớn thật!
Chưa được bao lâu, cô ta đã âm mưu soán ngôi rồi.
“Mời bệ hạ đúng giờ tối nay...”
Người chuyển lời còn chưa nói hết, Thời Sênh đã chụp lấy bình hoa trên bàn đập vào đầu hắn, “Ta không quản lý, thì người cũng quên luôn phép tắc rồi sao?”
Người bị đập tuy không đau lắm, nhưng bị dọa đến run rẩy, hắn quỳ xuống đất: “Xin vương bớt giận, thuộc hạ cũng chỉ nghe lệnh hành sự.”
“Hay cho câu nghe lệnh hành sự.” Thời Sênh cười lạnh, “Quay về nói với Ngải Duy, muốn gặp ta thì tự lăn xác đến đây! Cút!”
“Vâng...” Hắn ta đáp xong liền bò ra ngoài.
Vì Thời Sênh không quản lý việc của tộc, nên họ tin tưởng Ngải Duy hơn.
Nếu như không có Tây Ẩn thì Ngải Duy mới là vua, nên số người không hài lòng với Thời Sênh không hề ít chút nào.
Những ngày qua Ngải Duy được đám người kia tâng bốc quen rồi, cộng thêm có sự giúp đỡ của Phí Kỳ, cái cảm giác cao cao tại thượng đã khiến cô ta quên đi việc cô ta không phải là vua.
Nghe thấy lời của người đó cô mới nhớ ra, cô gái kia mới là vua của Huyết Tộc.
Nhưng quyền lực đang nằm trong tay cô ta, cô ta chẳng có gì phải sợ Di Nại.
Ngải Duy trang điểm lộng lẫy, đến lâu đài gặp Thời Sênh, đi cùng cô ta còn có một người đàn ông điển trai.
Quản gia mời cô ta vào, thái độ không chút sai sót, nhưng cô ta lại không nhìn thấy được bóng dáng Thời Sênh.
“Di... bệ hạ đâu?” Ngải Duy quan sát xung quanh, không thấy người nên bắt đầu nhăn mày.
Quản gia cung kính đứng bên cạnh, nhẹ giọng đáp: “Xin thánh nữ đợi trong chốc lát.”
Ngải Duy nhìn người đàn ông bên cạnh mình, hắn ta mỉm cười, tỏ ý kêu cô ta bình tĩnh đừng nóng.
Một khi đợi, là đợi đến mấy tiếng đồng hồ, quản gia thì chỉ có một câu nói đó, xin chờ trong chốc lát.