“Cô Di Nại…” Dẫn đầu tổ đặc biệt là một người thoạt nhìn đã có tuổi, trông khá ôn hòa, là kiểu khiến người khác có cảm giác muốn đến gần.
Nhưng ông vẫn chưa nói gì, thì cô gái phía đối diện đã phất tay: “Đứng thế này tôi nhìn mọi người mệt lắm, ngồi đi.”
Tổ đặc biệt: “…” Vua Huyết Tộc quả nhiên rất khác người.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, lão Triệu hắng giọng, nói tiếp: “Cô Di Nại, tôi là Triệu Phi, cục trưởng của tổ đặc biệt Quốc gia.”
Thời Sênh chống cằm, nghiêng đầu, tóc rủ một bên mặt, “Các người là tổ đặc biệt, sao quản lý lại gọi là Cục Trưởng?”
Triệu Phi: “!!!”
Gọi là tổ trưởng không ngầu tí nào!
Nhưng ông biết phải giải thích như thế nào đây, chẳng lẽ lại nói, gọi như vậy nghe sẽ càng ngầu hơn sao?
Nhưng khuôn mặt già nua của ông không cho phép ông phát ngôn những lời nói không biết xấu hổ như thế được!
Triệu Phi cười ngại ngùng: “Cô Di Nại, gọi là gì không quan trọng, hôm nay chúng tôi muốn bàn với cô về sự phát triển của hai tộc chúng ta.”
“Tôi thấy đang phát triển rất tốt đấy thôi.”
Triệu Phi: “…” Đúng là Huyết Tộc đang phát triển rất tốt, nhưng loài người sắp biến thành Huyết Tộc hết rồi!”
Lật bàn, ai nói cô em này rất dễ nói chuyện hả?
Triệu Phi cảm thấy những kỹ năng đàm phán trước kia của bản thân đều trở nên vô dụng, cô em đây không hề tuân theo đúng quy trình để tiến hành tí nào!
“Muốn hòa đàm?” Ngay khi Triệu Phi đang xoắn não không biết phải đàm phán như thế nào thì cô gái đối diện đã cất tiếng nói.
Triệu Phi vội vàng gật đầu cười: “Nếu cứ tiếp tục như thế thì đều không tốt cho cả hai bên chúng ta, tôi nghĩ rằng cô Di Nại chắc cũng hiểu rõ điều này.”
“Nhưng...” Thời Sênh kéo giọng, người trong phòng họp đều nín thở, chờ câu nói tiếp theo của cô.
“Loài người đã bá chiếm thế giới lâu như vậy, cũng đến lúc nên đổi người làm chủ rồi.” Thời Sênh cong mày, “Mọi người đã xem qua thế giới khủng long chưa?”
Tổ đặc biệt: “???” Sao lại dính tới thế giới khủng long ở đây?
“Khủng long đã xưng bá trái đất rất lâu, nhưng kết quả là gì?”
Tổ đặc biệt: “…” Không hiểu tư tưởng của vị Vua Huyết Tộc này lắm.
Thời Sênh nhìn họ như nhìn những đứa thiểu năng: “Diệt vong, chúng đều bị tuyệt chủng hết. Cho nên, việc xưng bá thế giới cứ luân lưu mà làm sẽ tốt hơn, tránh tình trạng loài người bị tuyệt chủng hết. Hơn nữa Huyết Tộc có cuộc sống rất dài, có gì không tốt đâu chứ?”
Tuổi thọ con người rất ngắn ngủi, trong lịch sử có rất nhiều người muốn được trường sinh bất tử, bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, tại sao phải từ chối cơ chứ?
Nói ra hình như cũng có lý.
Hừ! Họ đến để đàm phán, chứ không phải đến để bị tẩy não!
“Cô Di Nại…”
“Nhìn tuổi tác của ông, sợ là cũng không sống được bao lâu, nhưng nếu ông trở thành Huyết Tộc, vậy thì ông sẽ có cuộc sống lâu dài hơn, có thể cống hiến nhiều hơn cho thế giới, cục trưởng Triệu, ông thấy tôi nói có đúng không?”
Triệu Phi đơ người, không biết phải nên phản ứng thế nào.
Cơ mặt của những người khác cũng đang co giật, họ đến đây để đàm phán chứ không phải đến để bị tẩy não.
Sau khi tổ đặc biệt bước ra khỏi phòng họp, họ cũng không biết mình đã đàm phán được những gì với vị Vua Huyết Tộc đó nữa.
“Cục trưởng Triệu…” Các thành viên tổ đặc biệt nhăn nhó nhìn Triệu Phi, làm sao báo cáo việc này đây?
Vua Huyết Tộc tẩy não họ suốt cả quá trình.
Triệu Phi thở dài: “Về rồi tính sau.”
Ở đây là địa bàn của Vua Huyết Tộc.
Vài học sinh cười cười nói nói đi ngang qua họ, khi nhìn thấy Thời Sênh bước ra, những học sinh đó rất cung kính cúi người hành lễ, “Di Nại Điện hạ.”
Tổ đặc biệt: “…”
Chắc chắn hôm nay họ tới không đúng cách rồi.
Khi họ đi tới sân trường, nhìn thấy một nhóm học sinh năng động đang hoạt động trong sân, đột nhiên họ cảm thấy có chút gì đó không chân thật.
Dù ở bên ngoài đang rất hỗn loạn, nhưng những người ở đây lại không có gì khác so với trước đây.
Họ ăn mặc sạch sẽ, tuy khuôn mặt có chút lo lắng nhưng nhìn vẫn rất tự do thoải mái.
Bởi vì họ nhận được sự che chở.
Người che chở họ không phải là quốc gia của họ mà là người khơi mào lên cuộc chiến này – Vua Huyết Tộc.
Triệu Phi dẫn mọi người trở về, tiến hành báo cáo và phân tích sơ lược với người cầm quyền.
Vua Huyết Tộc đã tuyên bố không muốn đàm phán, nhưng thái độ của người ta rất tốt, muốn bắt thóp cũng không có cửa.
Sau đó Triệu Phi dẫn người sang đàm phán thêm vài lần với Thời Sênh.
Thời Sênh luôn tỏ thái độ “mọi người đều có thể ghé thăm Huyết Tộc bất cứ lúc nào, ở đây luôn hoan nghênh mọi người“.
Chỉ có điều là không chịu hòa đàm mà thôi.
“Chị, sao chị làm khó họ thế?” Lương Cách không hiểu, rõ ràng cô không muốn dây dưa với họ, nhưng cô vẫn cứ luôn gây khó dễ cho những người đó.
“Đùa họ chút thôi mà.” Thời Sênh nhìn về hướng đoàn xe đã rời đi, “Đợi khi đại quân Huyết Tộc của chị chiếm lĩnh hết thế giới, thì họ sẽ đến cầu xin chị thôi.”
Khi người ở bên cạnh có tuổi thọ dài hơn, mà họ lại sắp đối mặt với tử vong, thì để xem họ còn có thể kiên trì được nữa hay không?
“Hả?” Chị Di Nại đang nói gì vậy?
Thời Sênh xoay người, nhếch môi cười nhạt: “Không có gì, dọn dẹp đồ đi, dẫn em đi gặp một người.”
“Gặp ai vậy?” Lương Cách nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
“Đến nơi em sẽ biết.”
Thời Sênh và Lương Cách xuống lầu, xe của Tây Ẩn đã đợi ở dưới lầu từ lâu, Lương Cách tự giác ngồi vào ghế sau, “Tây Ẩn học trưởng.”
“Ừ.” Tây Ẩn đáp lời, rồi nhìn sang hướng Thời Sênh: “Em vẫn chưa chơi đủ sao?”
“Chưa, dáng vẻ ngơ ngơ của họ nhìn rất thú vị.” Ngày tháng trôi qua rất nhàm chán, không tìm niềm vui giải buồn làm sao mà được.
Tây Ẩn bó tay lắc đầu, khởi động xe chạy ra ngoài Học viện Tường Vi.
Chắc bởi vì do có Thời Sênh ở đây, học viện lại có không ít con cháu nhà quyền quý, nên xung quanh học viện rất an toàn, thậm chí có nhiều cửa hàng đến nơi này mở cửa kinh doanh.
Tây Ẩn dừng xe bên ngoài một quán cà phê.
Bây giờ Lương Cách chỉ dám ra khỏi trường cùng với Thời Sênh, nhìn thấy xe dừng lại ở một quán cà phê, cô hớn hở xuống xe, lon ton đi theo Thời Sênh và Tây Ẩn vào trong.
Quán cà phê tổng cộng có hai tầng, Thời Sênh đi thẳng lên lầu hai.
“Tiểu công chúa…”
Lương Cách nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc hết sức lố lăng màu mè nhào tới.
Thời Sênh và Tẩy Ẩn đồng loạt né qua hai bên, người đàn ông thắng lại không kịp, đâm thẳng vào người Lương Cách.
Sau lưng Lương Cách là cầu thang, cô theo quán tính lùi về sau, hụt chân, lăn thẳng xuống lầu.
“Chị!” Cứu em!
Lương Cách cảm thấy cơ thể mình được người khác ôm lấy, trần nhà xoay vòng vòng, đợi khi cô nhìn rõ thì bản thân đã yên ổn đứng trước mặt Thời Sênh.
Trái tim Lương Cách đập thình thịch cực nhanh, đầu óc kêu ong ong vù vù, ba giây sau, bỗng nhiên khóc òa lên.
“Chị…” Sợ chết mất thôi!
Thời Sênh: “…” Tình tiết này lẽ ra phải là quay sang ôm Thụy Y chứ?
Cảnh nữ sinh té ngã, nam sinh đẹp trai nhào tới cứu rồi cả hai vừa nhìn đã yêu đâu?
Lương Cách chỉ muốn nói, khi cô ngã xuống đầu óc quay mòng mòng, ai mà nhìn rõ được người cứu mình là người hay quỷ chứ?
Lại chẳng phải như đang quay phim, làm gì có phần quay chậm!
Lương Cách khóc nấc lên.
Tên đầu sỏ tội ác Thụy Y thì ngơ ngác, không phải hắn đã đỡ được cô ấy rồi hay sao?
Khóc gì mà khóc chứ!
Nhìn dáng vẻ hình như bị dọa sợ chết khiếp rồi, loài người đúng là yếu đuối mà!