Ởkhông gian kia, Thời Sênh sống một đoạn thời gian rất dài. Khi cô đương cho rằng mình có thể tiếp tục sống thì bỗng một ngày Tây Ẩn đột tử.
Bởi vì trong người cô có huyết khế với Tây Ẩn, nên tất nhiên cô cũng không sống tiếp được.
Trở lại không gian hệ thống, Thời Sênh móc thiết kiếm ra hùng hổ đi đến trước màn hình.
[Ký chủ... Ký chủ cô bình tĩnh lại!] Giọng nói điện tử lạnh như băng của Hệ thống vội vàng vang lên.
Một kiếm của Thời Sênh chém vào mặt màn hình. Tiếng “Răng rắc” phát ra, tấm kính trên màn hình giống như mạng nhện vỡ tung. Nhưng mà màn hình vẫn kiên cường phát sáng như trước.
[Ký chủ xin hãy bình tĩnh!] Chủ nhân người mau tới đi, ký chủ điên rồi.
Bình tĩnh cái rắm!
“Mi nói đi, Tây Ẩn chết như thế nào.” Toàn bộ thân thể anh đều bình thường, đến một ngày đột nhiên lại qua đời.
Hệ thống yếu ớt lên tiếng: [Ký chủ... Dừng lại ở một không gian quá lâu sẽ không tốt cho cô]
“Thối lắm! Trước đây ở không gian tu chân tại sao ngươi không để ông đây chết hả?”
Biết ngay là Hệ thống này đang giở trò quỷ.
[...]
Thiết kiếm trong tay Thời Sênh lại chém vào trên màn hình thêm lần nữa.
[Ký chủ, xin đừng làm phá hoại của công]
“Ta cứ phá hủy đấy, mi làm gì được ta.” Thời Sênh bùm bùm chém màn hình thành mấy khối.
[...] Không thể làm gì, nhưng mà tôi có thể đổi cái mới.
Màn hình vỡ trước mặt Thời Sênh bỗng dưng biến mất. Một màn hình mới tinh xuất hiện.
Con ngươi Thời Sênh nheo lại, dừng một chút, vẻ tức giận trên mặt đột nhiên biến mất.
[...] Vẻ mặt này của ký chủ có gì đó không đúng!
Quên đi, nên nhanh chóng đưa cô ấy đi thì hơn. Bản Hệ thống hoàn toàn không muốn đối mặt với ký chủ đáng sợ như vậy.
Trên màn hình hiện lên dòng dữ liệu của Thời Sênh:
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -146500
Giá trị sinh mạng: 30
Tích lũy: 21000
Cấp bậc nhiệm vụ: B
Cho điểm nhiệm vụ: 90
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Tích điểm 2000
Đạo cụ: “Vương miện Nữ vương”, “Trái tim Quỷ Vương”
Giá trị nhân phẩm thật sự là càng ngày càng không có giới hạn.
Bản cô nương dù sao cũng đã khai sáng ra một kỷ nguyên mới, chẳng lẽ không nên cho điểm khuyến khích sao?
Thật là...
Có bệnh!
[Nhưng mà cô phá hỏng sự phát triển của một không gian]
“Tôi đây là để cho bọn họ tiến hóa sớm thôi.”
[...] Già mồm át lý lẽ.
Bệnh của ký chủ ngày càng nghiêm trọng, là loại không có thuốc chữa nữa rồi.
[Có muốn tiến vào nhiệm vụ tiếp theo không?]
[Bắt đầu dịch chuyển...]
“Ặc cmn, ngươi chờ...” Ông đây vẫn còn có lời muốn nói với mi.
Nhưng trước mặt Thời Sênh tối sầm, biến mất ở không gian hệ thống.
…
“Đại nhân, giữ Đoàn công tử lại sợ là không tốt. Hiện giờ hắn chính là trữ quân của Ninh vương.”
Thời Sênh nhìn cô gái anh khí mười phần trước mặt, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt...
“Đại nhân? Mắt của ngài không thoải mái sao?” Cô gái lập tức lo lắng, “Vừa rồi ngài bị mắc mưa, có phải bị nước bắn vào mắt không, để thuộc hạ đi kêu đại phu đến xem cho ngài.”
Nói xong cô gái liền đi ra ngoài.
Thời Sênh định mở miệng, nhưng lại nghĩ có thể nhân cơ hội này tiếp thu nội dung câu chuyện nên không gọi nàng ta lại nữa.
Đây là một bộ truyện... Xuyên qua nữ tôn ******* Nữ chính tên là Khương Chỉ. Trước khi xuyên qua, cô chính là một nhân viên văn phòng, cái loại vì mấy đồng tiền có thể bới móc hơn nửa ngày.
Sau đó cô ta xuyên không, xuyên qua thành vương gia ngu ngốc của nước nữ tôn.
Ở hiện đại nữ chính vì cơm ăn áo mặc mà lo âu mưu sinh qua ngày. Đến nơi này, nàng ta ăn mặc không lo, còn có mỹ nam vờn quanh.
Vì vậy nữ chính chỉ muốn làm một con sâu gạo, ngồi ăn chờ chết, mỗi ngày ân ái với mỹ nam, chính là mục tiêu cuối cùng của nàng.
Đúng vậy, đây là một bộ truyện cực kỳ sắc, nội dung vở kịch chỉ là phụ.
Các mỹ nam muôn hình muôn vẻ đều ái mộ nàng. Nữ chính cảm thấy ai cũng yêu, không biết nên chọn người nào.
Đây là truyện nữ tôn, vì vậy cuối cùng nữ chính ban phát tình yêu bao la, trái ôm phải ấp, trở thành người chiến thắng trong cuộc đời.
Nguyên chủ Quân Ly Ưu, hai mươi ba tuổi, nữ tướng tuổi trẻ tài cao, quyền cao chức trọng, hậu trường vững chắc.
Người muốn bò lên giường của nàng nhiều không đếm xuể. Tuy nhiên, nguyên chủ nhìn ai cũng không vừa mắt, lại là một người không hay giải thích, chẳng biết thế nào lại truyền ra tin nguyên chủ bạo ngược, tất cả công tử thế gia đều phải trốn tránh.
Nguyên chủ có một vị hôn phu đính ước tử nhỏ là Đoàn Thanh Vân. Hai bên phụ mẫu đã định ước lúc Đoàn Thanh Vân búi tóc sẽ gả vào nhà Quân Ly Ưu. Nhưng mẫu thân của Quân Ly Ưu lại qua đời vào năm Đoàn Thanh Vân búi tóc.
Thông thường chỉ cần giữ đạo hiếu ba tháng, nhưng Quân Ly Ưu rất tôn trọng mẫu thân, cho nên vì mẫu thân mà giữ đạo hiếu ba năm.
Ba năm này nàng cũng không giải thích gì, chỉ từng hứa với Đoàn gia, sau ba năm nhất định sẽ cưới Đoàn Thanh Vân vào cửa.
Nhưng người bên ngoài lại cho rằng Quân Ly Ưu không muốn cưới Đoàn Thanh Vân.
Đoàn Thanh Vân mười tám tuổi mà vẫn chưa được thê chủ cưới vào cửa, trở thành một câu chuyện cười trong cái thành này.
Đoàn Thanh Vân cũng không biết chuyện Quân Ly Ưu từng đồng ý với Đoàn gia, trong lòng cũng có chút oán khí.
Ban đầu Quân Ly Ưu dự định sau khi giữ đạo hiếu kết thúc liền gióng trống khua chiêng cưới Đoàn Thanh Vân vào cửa. Nàng cũng không có ý định cưới thêm thị quân. Sau này Quân gia chỉ có một chủ quân là Đoàn Thanh Vân.
Nhưng mà ngay khi cách thời gian giữ đạo hiếu kết thúc chỉ còn một tháng, Quân Ly Ưu phát hiện Đoàn Thanh Vân đi lại rất gần với nữ chính.
Cuối cùng nữ chính lại tìm tới cửa, đòi nàng xóa bỏ hôn ước với Đoàn Thanh Vân. Nàng ta còn nói cái gì mà không muốn cưới hắn thì cũng không cần dây dưa trì hoãn hắn.
Nguyên chủ tất nhiên không đồng ý, nàng không muốn cưới Đoàn Thanh Vân bao giờ?
Cho dù tình cảm trong lòng nàng đối với Đoàn Thanh Vân không được gọi là tình yêu, nhưng cũng có thể gọi là trách nhiệm.
Nữ chính lại quấy rối, nói với nàng cái gì mà tự do yêu đương gì đó.
Nguyên chủ không hề tức giận. Sau khi tiễn nữ chính đi, nàng hẹn gặp Đoàn Thanh Vân để hỏi một chút ý tứ của hắn.
Không biết nữ chính có được tin tức từ đâu, vội vàng chạy tới.
Đoàn Thanh Vân không cẩn thận làm đổ nước trà nóng hổi lên người. Nguyên chủ xuất phát từ trách nhiệm, đi tới kiểm tra vết thương cho hắn. Đúng lúc đó nữ chính chạy đến, nhìn thấy nguyên chủ cầm tay của Đoàn Thanh Vân. Cho rằng nguyên chủ sẽ làm cái gì đó với Đoàn Thanh Vân, ngay lập tức nữ chính liền chống lại nguyên chủ.
Khi ấy có rất nhiều người xung quanh, nguyên chủ có lý cũng nói không rõ, nàng vốn là một người không hay giải thích, nên cuối cùng tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi.
Dần dần trong thành xuất hiện lời đồn đãi từ nàng bạo ngược, biến thành vô trách nhiệm, ức hiếp người, vân vân.
Danh tiếng của nguyên chủ có thể nói là giảm xuống âm điểm.
Nữ chính ỷ vào nàng có tiếng là vô dụng, năm lần bảy lượt tìm tới cửa quấy nhiễu, đòi nàng giải trừ hôn ước với Đoàn Thanh Vân.
Cuối cùng lại đến tai của nữ hoàng.
Trước đây nữ hoàng có chút kiêng kỵ Quân gia, Đoàn gia lại nắm giữ quyền lực quân chính, bây giờ có cơ hội chia rẽ hai nhà này, bà cũng rất vui lòng.
Vì vậy hạ chỉ giải trừ hôn ước.
Nguyên chủ đã từng hỏi Đoàn Thanh Vân, có phải thật sự muốn giải trừ hôn ước với nàng hay không. Nếu như không muốn, nàng có thể khiến nữ hoàng thu hồi thánh chỉ.
Nhưng Đoàn Thanh Vân nói hắn muốn cùng nàng giải trừ hôn ước.
Nguyên chủ không nghĩ nhiều, thuận theo ý chỉ của nữ hoàng, giải trừ hôn ước.
Kết quả chính là nguyên chủ lại gánh thêm một ít lời đồn không tốt.
Nữ chính cưới Đoàn Thanh Vân về. Ban đầu cuộc hôn nhân của hai người khá viên mãn, nữ chính rất sủng ái Đoàn Thanh Vân.
Sau đó một thời gian sau, đàn ông xung quanh nữ chính càng ngày càng nhiều. Dung mạo Đoàn Thanh Vân chỉ có thể coi là trên mức trung bình, hắn tất nhiên không thể được nữ chính sủng ái nữa.
Lần tiếp theo nguyên chủ gặp lại Đoàn Thanh Vân, cả người Đoàn Thanh Vân gầy đến không còn hình dạng, vẻ mặt hốt hoảng. Tốt xấu gì thì cũng coi như đã từng có hôn ước, nguyên chủ đuổi theo hỏi vài câu.
Thì ra là một trong những người đàn ông của nữ chính bị trúng độc. Đoàn Thanh Vân bị chỉ điểm là người hạ độc. Nữ chính cũng không tin hắn. Nếu như không phải gặp được nguyên chủ, lúc đó Đoàn Thanh Vân là muốn đi tự tử.