“Bên ngoài có ai không?” Thời Sênh vô cùng tự nhiên hỏi hắn.
Linh Ước lắc đầu theo bản năng.
Thời Sênh lập tức chạy ra ngoài đóng cửa lại, sau đó lủi trở về kéo bao tải đi vào bên trong.
Linh Ước: “...” Rốt cuộc là nàng tới để làm gì.
“Có ai ức hiếp huynh không?” Thời Sênh vừa cởi sợi dây buộc bao tải ra, vừa hỏi Linh Ước cùng đi theo tới.
“Không có.”
Từ khi hắn tiến cung, hắn cũng cảm giác được có người đang âm thầm bảo vệ hắn.
Những người đó rất bí ẩn, nếu như không phải là hắn có võ công thì cũng không phát hiện được.
Những người này chắc chắn không phải do nữ hoàng phái tới. Người duy nhất hắn có thể nghĩ tới chỉ có thừa tướng.
“Cảm ơn.”
“Bỗng nhiên lễ phép như thế, không quen chút nào.” Thời Sênh lẩm bẩm một tiếng, bao tải trong tay cô cũng được cởi ra, lộ ra đồ vật ở bên trong.
Linh Ước nhìn rõ thứ ở bên trong bao tải, trên mặt cũng không biết nên tỏ vẻ thế nào, cuối cùng chỉ có thể đơ mặt như khúc gỗ.
Nàng lại bỏ hoàng thái nữ vào trong bao tải...
Còn đưa đến chỗ này của hắn.
Lá gan này cũng muốn nghịch thiên luôn rồi.
Thời Sênh cầm sợi dây trói hoàng thái nữ lại, tiện thể lấy một miếng vải nhét vào miệng của nàng ta.
Keng——
Thiết kiếm mang theo hàn quang rét lạnh đột nhiên xuất hiện, mũi kiếm nâng cằm hoàng thái nữ lên.
Linh Ước: “...” Ở trong cung không được mang theo vũ khí vào, nàng giấu thanh kiếm kia ở chỗ nào để mang vào vậy.
“Người lần trước đã hạ thuốc huynh chính là nàng, huynh muốn xử trí như thế nào, giết hay thế nào, huynh nói đi, ta động thủ.”
“Cô nói gì?” Linh Ước kinh ngạc nhìn về phía Thời Sênh.
“Muốn nàng ta chết như thế nào.” Thời Sênh kiên nhẫn lặp lại.
Linh Ước lắc đầu: “Không phải, là câu đầu tiên.”
Thời Sênh nhíu, “Nàng ta là người đã hạ thuốc huynh.”
Hạ thuốc hắn...
Nếu như đêm hôm đó hắn không gặp được nàng, thì không phải mình đã...
Kết cục của hắn sẽ giống như những người đàn ông không thể phản kháng kia, bị các nàng làm bẩn sau đó giết chết sao?
Bỗng nhiên trên người Linh Ước phát ra một luồng sát khí, khiến Thời Sênh kinh ngạc sửng sốt.
Trong nháy mắt trên mặt cô lộ ra một nụ cười, đây mới thứ mà Phượng Từ của cô nên có.
“Ta giết nàng liệu có mang đến phiền toái cho cô không?” Linh Ước nhìn Thời Sênh, gằn từng chữ hỏi.
“Chỉ là một hoàng thái nữ mà thôi.” Ngữ điệu của Thời Sênh rất thoải mái, hoàn toàn không để mọi thứ vào trong mắt.
Linh Ước đi về phía Thời Sênh, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy sát khí, “Có thể cho ta mượn thanh kiếm này được không?”
Khi tiến cung nhuyễn kiếm của hắn đã bị tịch thu rồi.
“Bẩn tay của huynh, để ta động thủ là được rồi.”
Trái tim Linh Ước giống như bị người ta vỗ một cái thật mạnh.
Khi có một người nguyện ý vì ngươi mà tay nhuộm máu tươi, thì đó chính là lời tâm tình không cần nói ra mà vẫn làm rung động lòng người nhất trên thế gian này.
Đè tình cảm kỳ lạ xuống dưới đáy lòng, Linh Ước kiên trì nói, “Ta muốn tự mình động thủ.”
Thời Sênh liếc hắn một cái, đưa thiết kiếm sang, “Đã từng giết người chưa?”
“Đã từng giết.” Lúc hắn còn rất nhỏ.
Linh Ước đón lấy thiết kiếm, kiếm rất nhẹ, nằm trong tay hắn gần như không có một chút trọng lượng nào.
Hắn nhìn thanh thiết kiếm này ở trên tay nàng tản ra sức lực mạnh mẽ, còn tưởng rằng rất nặng, không ngờ lại nhẹ như vậy.
Linh Ước cầm kiếm tới gần hoàng thái nữ, vốn hoàng thái nữ còn đang ngất không biết có phải cảm nhận được sát khí hay không, liền tỉnh lại.
Linh Ước dùng kiếm khêu miếng vải trong miệng của hoàng thái nữ ra, “Ngươi đã hạ thuốc ta?”
“Linh Ước?” Hoàng thái nữ thấy rõ người trước mặt, con ngươi lập tức sáng lên, vừa cử động trên mặt và trên người bỗng nhiên đau nhức, giúp ả tỉnh lại từ trong mỹ sắc, “Linh Ước, ngươi lại dám động thủ với ta.”
“Này, hoàng thái nữ điện hạ, ngươi cũng đừng vu oan cho người khác. Người đã động thủ với ngươi là ta.” Thời Sênh ló đầu ra từ sau lưng Linh Ước, chủ động thừa nhận.
Mình làm thì mình nhận thôi.
“Quân Ly Ưu!” Hoàng thái nữ hét lên một tiếng, “Ngươi muốn làm gì, tạo phản sao? Linh Ước, ngươi và nàng cùng một phe? Các ngươi thả ta ra, các ngươi muốn gì.”
“Ngươi hạ thuốc ta đúng không.” Linh Ước không để ý đến chuyện hoàng thái nữ đang thét chói tai. Nếu như nàng dám mang người tới nơi này, chứng minh nàng có cách giải quyết những người bên ngoài.
“Các ngươi thả ta ra, ta là hoàng thái nữ!”
“Hạ thuốc cái gì, ta không biết.”
“Linh Ước, ngươi thả ta ra. Ngươi muốn gì ta cũng đều cho ngươi, ngươi thả ta ra được không. Ta sẽ cưới ngươi làm chính quân, chờ ta đăng cơ thì ngươi chính là phượng quân.”
“Ngươi còn muốn đăng cơ? Nằm mơ đi.” Thời Sênh âm u nói.
Tưởng nữ chính người ta xuyên không tới đây thật sự chỉ tới để làm sâu gạo thôi sao?
Người ta cũng đã có kế hoạch lập nghiệp lớn cả rồi hiểu không?
Hoàng thái nữ hung dữ trừng mắt qua, “Quân Ly Ưu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì.”
“Ta chỉ đánh ngươi một trận rồi trói ngươi lại mà thôi.”
Đánh một trận rồi trói lại còn ‘mà thôi’ gì nữa?
Hoàng thái nữ tức giận đến mức ngực phập phồng mạnh, sắc mặt tái xanh.
“Có phải lần trước lúc ở cung yến chính ngươi hạ thuốc hay không.” Linh Ước lại hỏi một lần nữa.
Con ngươi của hoàng thái nữ xoay tròn, giống như nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: “Có phải Ninh vương đã làm gì với ngươi hay không? Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta nhất định sẽ báo thù giúp ngươi. Ta cũng sẽ không tính toán chuyện lúc trước, ngươi vẫn là phượng quân tương lai của ta.”
Thời Sênh: “...” Đứa nhỏ này đúng là có bệnh đi?
Hoàng thái nữ nói như vậy, không thể nghi ngờ là đang gián tiếp thừa nhận. Ánh mắt Linh Ước buông xuống.
Hắn nắm chặt thiết kiếm, giơ tay lên. Ống tay áo tạo thành một đường cong duyên dáng trên không trung, thiết kiếm mang theo tiếng xé gió đâm chính xác vào ngực của hoàng thái nữ.
“... A.” Âm thanh của hoàng thái nữ đột nhiên dừng lại, không thể tin được mở to mắt.
Ả chỉ hạ thuốc mà thôi.
Vậy mà hắn lại giết ả.
Mãi cho đến khi ả nhắm mắt lại, cũng không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã làm sai ở chỗ nào.
Trên cái thế giới này, không phải ngươi làm một chuyện không thành công thì có nghĩa rằng ngươi chưa từng làm chuyện đó.
Nếu đã làm, thì dù hậu quả là gì, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm.
Đây chính là quy tắc.
Thời Sênh tiến lên, nhận lấy thiết kiếm từ trong tay của Linh Ước, “Tiểu đạo sĩ đã không sao rồi. Ngươi không cần phải bị các nàng quản chế, đi theo ta đi.”
Linh Ước chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, sát khí trong con ngươi trong suốt rút đi, một loại tình cảm không biết tên lại từ từ nổi lên.
Nàng cái gì cũng đều biết...
Linh Ước dời tầm mắt đi chỗ khác, giọng nói bình thản: “Các nàng muốn làm thiên tế. Ta làm sao có thể để cho các nàng thất vọng được.”
Dừng lại một chút, Linh Ước lại hỏi, “Cổ Tô có khỏe không?”
“Không biết.” Ai mà có tâm trạng đi quan tâm tên nhóc con kia chứ.
Cô đi cứu hắn, đều là nể mặt Linh Ước.
“Làm phiền cô chăm sóc đệ ấy mấy ngày.” Thái độ của Linh Ước sinh ra vài phần thỉnh cầu.
Thời Sênh liếc mắt nhìn hắn một cái, không biết lại chạm vào dây thần kinh nào, trầm giọng hừ một tiếng.
Linh Ước: “...”
Linh Ước không đi, Thời Sênh không thể làm gì khác hơn là mang theo thi thể của hoàng thái nữ ra ngoài cung.
Sau khi vứt thi thể đi, mới chậm rãi quay về phủ thừa tướng.
Mới bước vào trong phủ, Đới Nguyệt liền tìm tới cứ như lắp máy định vị trên người vậy, “Đại nhân, vị tiểu đạo sĩ kia muốn gặp Linh Ước đạo trưởng, khuyên thế nào cũng không được.”
“Cho hắn uống chút thuốc an thần, để cho hắn ngủ một giấc không phải là tốt rồi sao.” Thời Sênh nói vô cùng tự nhiên.
Chút chuyện nhỏ này cũng muốn đến làm phiền bản cô nương, nuôi các ngươi tới giờ để làm gì.
Làm bình hoa cũng khó nhìn!
“Đại nhân...” Ngài như vậy là ngược đã trẻ con.
Thời Sênh nghĩ đến lời nói của Linh Ước, khó chịu phẩy tay, “Đưa ta đi nhìn một cái.”
Trước đó Cổ Tô đã ngủ rồi, kết quả là lúc tỉnh lại thì lại bắt đầu làm ầm ĩ. Ánh Nguyệt và Đới Nguyệt đều bị hắn ầm ĩ đến không có cách nào quản được.
“Ta muốn gặp sư huynh.”
Cùng với tiếng hét này, một bóng người lao từ trong phòng ra, đúng lúc đụng phải Đới Nguyệt đang đi đằng trước.
Đới Nguyệt đưa tay đỡ lấy hắn, mới tránh cho hắn bị ngã xuống đất.
“Ta muốn gặp sư huynh, để cho ta đi gặp sư huynh.” Cổ Tô vùng vẫy muốn chạy ra bên ngoài.
Đới Nguyệt nào dám thả người, người đang đứng phía trước chính là đại nhân mà.