Nhờ việc Thời Sênh ra sức loại bỏ nghị luận của mọi người, cuối cùng thì hôn lễ vẫn cứ được định ra.
Do yêu cầu của Thời Sênh, việc chuẩn bị hôn lễ liền kéo dài mấy tháng. Trong mấy tháng này không có một chút tin tức gì của Khương Chỉ.
Cho dù trong lòng của những vị đại thần kia cũng không muốn đi, nhưng đến ngày tổ chức đại hôn, cũng không dám không đi.
Bây giờ là thừa tướng đại nhân vô cùng độc đoán, ngay cả nữ hoàng bệ hạ cũng bị nàng bắt bí.
Hôn lễ rất long trọng, dùng mười dặm hồng trang đến để so sánh thì cũng không bằng, nhìn những cái này có thể thấy vị Linh Ước đạo trưởng này rất được sủng ái.
Phủ thừa tướng chỉ cho phép thừa tướng đảng tiến vào tham dự lễ đại hôn, những người khác đều trực tiếp bị an bài ở trên tiệc rượu.
Mặc dù như vậy nhưng cũng rất đông người đến tham dự buổi lễ đại hôn này.
Hỉ bào mặc trên người Linh Ước tương đối rườm rà, còn Thời Sênh thì lại tương đối giản đơn. Hai người đứng ở trên hỉ đường, giống như hai vật sáng, rực rỡ chói mắt.
“Nhất bái thiên địa...”
Linh Ước và Thời Sênh cùng nhau khom lưng...
Trong nháy mắt khi khom lưng xuống trong đầu đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh.
Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Hắn nắm chặt hồng trù trong tay.
“Nhị bái cao đường...”
Hình ảnh trong đầu lướt qua rất nhanh. Hắn gần như không thấy rõ người ở bên trong, chỉ là cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho trái tim của hắn nóng lên.
“Phu thê giao bái...”
Thời Sênh và Linh Ước mặt đối mặt hành lễ.
“Kết thúc buổi lễ...” Theo một tiếng hô to của người chủ trì buổi lễ, người xung quanh phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, âm thanh chúc phúc vang lên không ngừng.
Thời Sênh cầm tay của Linh Ước, “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*.”
*Câu nằm trong bốn câu Kích Cổ 4 của Trung Quốc:
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Dịch nghĩa:
Sống chết hay xa cách,
Đã cùng nàng thành lời thề trước.
Ta nắm tay nàng,
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Cả bài thơ trên là lời hẹn ước giữa vợ và chồng sẽ nắm tay sống chung với nhau đến già.
Linh Ước ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp, sau mấy giây mặt mày liền giãn ra, chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi.
Những thủ tục còn lại, Thời Sênh cũng không lộ diện nữa, tất cả đều do Ánh Nuyệt và Đới Nguyệt chủ trì.
Phòng cưới chính là gian phòng ban đầu của Thời Sênh, nhưng mà đã được trang trí lại một lần nữa. Bây giờ nhìn qua cũng là một mảnh màu hồng.
Linh Ước ngồi ở trên giường cưới, nghi hoặc nhìn Thời Sênh, “Nàng không đi ra ngoài kia sao?”
Sau khi làm xong các nghi thức nàng còn phải đi ra ngoài mời rượu đi?
“Bồi cái đám người nhược trí kia?” Thời Sênh khiêu mi, “Còn không bằng ta ở cùng chàng.”
Linh Ước: “...” Tuy rằng nghe không hiểu nhược trí là cái gì, nhưng mà nhất định là nàng đang mắng những người kia.
“Tiểu đạo trưởng, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, chúng ta nên quý trọng thời gian cho tốt.” Dáng vẻ Thời Sênh vô cùng lưu manh tiến lên nâng cằm của Linh Ước.
Đã nhiều ngày vì làm theo cấp bậc lễ nghĩa, bọn họ đều là chia phòng ngủ.
“Bây giờ vẫn là ban ngày.” Linh Ước khẽ nhíu mày.
Ngón tay của Thời Sênh nhanh chóng gỡ đồ vật dư thừa trên đầu hắn xuống, “Ngủ không cần phải đợi trời tối.”
Linh Ước: “...” Lại không có lời nào để chống đỡ được.
Thời Sênh là đang đứng, Linh Ước phải hơi ngửa đầu lên, mới có thể thấy rõ mặt của nàng.
Khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, mặt mày lúc này hình như cũng nhuộm ý cười, ôn nhu đến không giống như nàng bình thường.
Mà sự ôn nhu này của nàng chỉ thuộc về hắn...
Một người.
Linh Ước đè lại tay của Thời Sênh đang trượt đến cổ mình, “Có phải trên cái thế giới này thật sự có kiếp trước kiếp này hay không.”
Thời điểm bái đường, những hình ảnh lóe lên ở trong đầu hắn kia là xảy ra chuyện gì vậy?
Cũng là hai người, cũng đang bái đường ở một địa phương khác biệt, thậm chí là... Có trang phục mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy qua.
Thời Sênh cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một luồng suy nghĩ sâu xa, một lát sau liền trịnh trọng trả lời, “Có.”
Có sao?
Vậy bọn họ kiếp trước cũng ở cùng một chỗ sao?
Cho nên mình mới cảm thấy quen thuộc với nàng như vậy?
Linh Ước hơi buông lỏng tay ra, Thời Sênh lập tức cởi áo khoác của hắn ra, đẩy hắn lên trên giường, cúi người hôn lên.
Linh Ước xoay người một cái đã đem Thời Sênh đặt ở dưới thân, giọng nói khàn khàn, “Đã nói là cho ta ở phía trên.”
Hai tay Thời Sênh buông ra, nằm thẳng ở bên mặt, “Mặc cho quân thưởng thức.”
Sắc mặt Linh Ước ửng đỏ.
Nữ nhân không biết xấu hổ.
...
Ban đêm, phủ thừa tướng náo nhiệt một ngày đã đưa tiễn một nhóm khách nhân cuối cùng, toàn bộ phủ thừa tướng đều an tĩnh lại.
Một bóng người đứng ở trong ngõ hẻm âm u đối diện phủ thừa tướng, trong mắt đong đầy hận ý nhìn đèn lồng đỏ lay động ở phủ thừa tướng.
Trên mặt đèn dán một chữ hỉ thật to.
Chói mắt như vậy.
Đầu ngón tay Khương Chỉ đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Khương Chỉ buông tay ra, xoay người.
Trong ngõ hẻm, không ngừng có người từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến ra, lấy Khương Chỉ và một nam nhân làm trung tâm.
“Chỉ nhi, ta sẽ báo thù cho nàng.” Nam nhân kia đem Khương Chỉ ôm vào trong ngực, “Nàng ta thiếu nàng cái gì, ta cũng sẽ đòi lại cho nàng.”
“Cảm ơn.”
“Giữa chúng ta không cần phải nói những lời này.” Tần Hoa đè thấp âm thanh.
Tần Hoa hướng về phía sau phất tay một cái, những người kia lập tức tản ra, ẩn vào trong bóng tối.
Thời điểm tiếng chém giết vang lên, Thời Sênh mới vừa giúp Linh Ước tắm rửa xong.
“Đừng sợ.” Thời Sênh thấp giọng trấn an một tiếng, chậm rãi mặc quần áo cho hắn, vẻ mặt không có nửa phần khẩn trương hay hoảng loạn.
Linh Ước ngoan ngoãn nghe theo bảo giơ tay lên liền giơ tay lên, bảo nhấc chân liền nhấc chân, nhưng vẻ mặt lại có chút bất đắc dĩ, hắn nhìn qua rất là sợ sao?
Có phải nàng đã nghĩ mình quá yếu ớt rồi hay không.
“Cốc cốc... Đại nhân...”
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Thời Sênh đã giúp Linh Ước mặc áo khoác xong.
“Vào đi.”
Đới Nguyệt cúi thấp đầu tiến vào, “Phủ thừa tướng đã bị công kích không ngừng. Người của chúng ta cơ bản đều đã bị công kích, trong thành đã trở nên rối loạn.”
“Ai có bản lĩnh lớn như vậy?” Thời Sênh lấy nhuyễn kiếm của Linh Ước ra. Một giây kế tiếp cô liền chuyển nhuyễn kiếm tới bên kia cho Linh Ước, “Cầm để phòng thân, lúc không cần thiết thì không cần phải động thủ, để tránh làm bẩn tay.”
“Được.”
Đới Nguyệt: “...” Đại nhân bây giờ không phải là thời điểm vẩy thức ăn cho chó.
“Là Tần quốc.”
Thời Sênh khẽ dừng lại một chút, bây giờ mới nhớ tới, mặc dù thế giới này là thế giới nữ tôn, nhưng mà dưới sự thống trị của nữ hoàng, còn có mấy cái tiểu quốc. Tần quốc chính là một cái trong số đó.
Tần quốc còn là một quốc gia do nam nhân cầm quyền.
“Tần Hoa?”
Đới Nguyệt vô cùng kinh ngạc, “Đại nhân làm sao ngài biết?”
Thời Sênh giễu cợt nâng lên khóe miệng, một trong những nam nhân mà nữ chính yêu thương nhất, làm sao có thể không biết.
Nam nhân này còn có một cái thân phận rất lớn, chính là thế tử Tần quốc, từng bị đưa cho hoàng thái nữ.
Làm nam nhân của nữ chính, thì nhất định phải hăng hái phản kháng, sẽ không ngoan ngoãn gả cho hoàng thái nữ.
Thời điểm Tần Hoa chạy trốn gặp được nữ chính, bị thương nên được nữ chính cứu, sau đó vẫn được nữ chính giấu ở trong phủ.
“Bọn họ muốn làm gì, tạo phản sao?” Thời Sênh nói sang chuyện khác.
“Người bọn họ giết đều là người của chúng ta.” Người tạo phản không phải là ngài sao?
Bọn họ đây coi như là... Cứu quốc đi?
“Đại nhân không xong rồi...” Ánh Nguyệt vội vã từ bên ngoài chạy vào, “Chẳng biết nữ hoàng liên lạc với Trấn Viễn tướng quân từ lúc nào. Hiện tại đại quân của Trấn Viễn tướng quân đã bao vây kinh thành.”
Bây giờ Trấn Viễn tướng quân chính là người nắm trên tay binh quyền nhiều nhất. Trước khi nữ hoàng liên hệ với Trấn Viễn tướng quân, đại nhân đã để cho bọn họ cắt đứt tuyền tin. Không biết vì sao tin tức gì đó vẫn còn truyền tới được đến chỗ của Trấn Viễn tướng quân.
Trấn Viễn tướng quân quanh năm đóng quân ở biên quan, vài lần đại nhân muốn thu lại binh quyền cũng đều không thành công, ai biết lần này...
Con ngươi Thời Sênh híp lại một cái.
“Đại quân cũng đã mò đến đây, vậy mà cái gì cái ngươi cũng không phát hiện?”
Thoáng cái toàn thân Ánh Nguyệt đều đã từ từ chảy ra mồ hôi lạnh, không dám cãi lại, “Đại nhân... Là thuộc hạ thất trách.”
Lúc trước thật sự các nàng không có phát hiện hành động của đại quân của Trấn Viễn tướng quân, chẳng lẽ trong các thủ hạ của các nàng có kẻ phản bội?
Ánh Nguyệt và Đới Nguyệt làm việc từ trước đến nay đều làm rất tốt, không nên gặp phải cạm bẫy như vậy.
Trấn Viễn tướng quân dẫn người trở về, ít nhất phải dùng vạn kế, nhiều người như vậy cho dù có nội gian, cũng không thể giấu giếm được.
Thời Sênh nhớ tới chuyện trước khi Đoàn Thanh Vân mất tích và Khương Chỉ không biết tại sao lại không thấy đâu, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi.
Là thiên đạo của thế giới này đang giúp Khương Chỉ sao?