Ở đó có không ít nam thanh nữ tú, nhìn quy cách thì thật sự cao cấp hơn tiệc rượu khác rất nhiều, nhưng nhìn từ độ tuổi người tới, hình như lại không cao cấp như thế.
Thời Sênh bị Diêu Tẩm kéo đi vào trong, trong đầu đang tìm kiếm kịch bản.
Bước vào phạm vi khu vực sàn nhảy, cô mới nghĩ ra.
Trong buổi này, nữ chính được một thái đẩu trong giới Đổ Thạch thu làm đồ đệ.
Nhưng người đó…dù sao cũng không phải người tốt gì.
Những người này đều là nghe thấy tin tức, đưa con trai con gái của mình tới cho vị thái đẩu đó lựa chọn.
Một khi trở thành đồ đệ của ông ta, thân phận sẽ lên như diều gặp gió.
Đương nhiên, những người này đều chỉ là lá xanh, nhân vật chính thật sự là nữ chính.
Góp thêm một viên gạch cho bối cảnh mạnh mẽ của nữ chính.
“Nhiều người quá.” Diêu Tẩm ngó trái ngó phải, “Kỳ lạ, sao không nhìn thấy bố mình… Ơ, là chú Cố.”
Diêu Tẩm kéo Thời Sênh, chen về phía Cố Ngôn.
Cố Ngôn và Úc Hành Vân đứng cùng nhau. Hai người đàn ông đều anh tuấn phóng khoáng, hơn nữa đều không có bạn gái, khiến không ít người đỏ mắt.
“Chú Cố.” Diêu Tẩm ngoan ngoãn chào, lại nhìn về phía Úc Hành Vân, có lẽ không biết nên gọi thế nào, liền gọi luôn một tiếng chú.
“Diêu Tẩm à.” Cố Ngôn có chút ấn tượng với Diêu Tẩm, trước đây cũng khá gần gũi với Thịnh Hạ. Sau ‘thời kỳ phản nghịch’ của Thịnh Hạ, anh cũng thấy Thịnh Hạ và con bé ra ngoài với nhau mấy lần.
“Tiểu Hạ cũng tới rồi.” Úc Hành Vân nhìn thấy Thời Sênh trước, “Sớm biết cháu cũng tới, bác Úc đã phái người đi đón cháu.”
“Bác Úc, chú Cố.” Thời Sênh ngoan ngoãn chào hỏi.
Hơn một năm nay, Cố Ngôn cũng coi như đã hiểu rõ Thời Sênh ‘thời kỳ phản nghịch’ là như thế nào.
Bạn tôn trọng cô ấy, cô ấy sẽ tôn trọng lại bạn.
Bạn dám nói cô ấy một chữ không, cô ấy có thể lật trời cho bạn xem.
Diêu Tẩm thả Thời Sênh ra, biết điều nói: “Chú Cố, cháu đi tìm bố cháu, lát nữa lại qua đây.”
“Đi đi.” Cố Ngôn gật đầu.
Diêu Tẩm đi rồi, Cố Ngôn liền mở chế độ mẹ già lắm điều.
Thời Sênh nhìn Úc Hành Vân.
Úc Hành Vân cười ha ha, khoác vai Cố Ngôn, “Cậu bớt nói vài câu đi, bọn trẻ giờ lớn rồi, tự biết chừng mực.”
“Giờ tôi sắp không quản nổi nó rồi.” Cố Ngôn không biết làm sao đành lắc đầu.
Hai người tán gẫu, chủ đề lại càng đi xa.
Ai ngờ Cố Ngôn đột nhiên phun ra một câu.
“Đúng rồi, anh Úc của cháu lát nữa sẽ tới, cháu ra ngoài đón cậu ấy đi.”
Thời Sênh: “……”
Gió quá lớn, chú nói gì, cháu không nghe rõ.
Anh ta trở về làm gì.
Làm gì.
Cái gì.
Gì.
[Nhiệm vụ liên hoàn 2: Ra ngoài đón Úc Tửu. ]
Gan của Hệ thống to quá nhỉ, lại bắt đầu cưỡng chế chấp hành.
Tất cả đường của cô đều bị chặn chết, duy chỉ có một con đường đi ra bên ngoài có thể đi.
Hệ thống được đấy!
Thời Sênh sa sầm mặt đi tới cửa lớn.
Người phục vụ đứng ở hai bên khom người cúi chào cô.
Thời Sênh: “…” Tên thiểu năng nào đào tạo, gập người xuống như thế, tham gia tang lễ sao?
Thế giới bên ngoài vẫn rực rỡ muôn màu, Thời Sênh đứng trên bậc thềm, đang chuẩn bị đi xuống để chuồn.
Kết quả nhìn thấy Thẩm Giai Âm từ trên xe đi xuống.
Mở cửa xe cho cô ta là Ôn Cảnh Hiên.
Hai người đối diện với Thời Sênh.
“Thịnh Hạ, cậu cũng tới thật à.” Nụ cười trên mặt Thẩm Giai Âm rất vừa phải, trang điểm kỹ càng phối hợp với tiểu lễ phục tinh xảo của cô ta, hoàn mỹ.
Thời Sênh đứng trên bậc thềm, bên cạnh là loại hàng rào tạm thời duy trì trật tự, họ muốn qua đó, hoặc là vòng một con đường khác, hoặc là đợi Thời Sênh nhường đường.
“Cậu cũng có thể tới, vì sao tôi không thể tới.” Thời Sênh vừa mở miệng đã mang theo gai.
Sắc mặt Thẩm Giai Âm không thay đổi, “Cậu đương nhiên có thể tới, tôi cũng không nói cậu không thể tới.”
Thịnh Hạ này, trước đây sao không biết cô ấy nói chuyện không nể mặt mũi như thế.
Kiếp trước khi cô ta biết Thịnh Hạ, đã là đại học.
Lúc đó cô ấy là thiên kim nhà giàu, bên cạnh luôn vây quanh vô số người theo đuổi, cô ấy xưa nay không nhìn thẳng ai, luôn là dáng vẻ nữ vương cao cao tại thượng.
Không ngờ Thịnh Hạ của cấp hai và cấp ba còn kiêu ngạo hơn khi đó.
“Vậy cậu phí lời làm gì.”
Sắc mặt Thẩm Giai Âm coi như bắt đầu khó coi.
Ôn Cảnh Hiên vừa vặn mở miệng, thái độ ôn hoà và lịch sự, “Quý cô này, có thể nhường đường một chút không.”
“Không thể.”
Muốn trêu xong ông rồi chạy? Coi ông là gì, không có chuyện dễ dàng vậy đâu.
Ôn Cảnh Hiên giật mình nhìn Thời Sênh.
Có lẽ là không ngờ mình có thể bị từ chối.
“Bên đó có đường, đi bên đó đi!” Thời Sênh chỉ chỉ bên cạnh.
Ôn Cảnh Hiên: “…”
Đường vào tiệc rượu này đều đã phân rõ, tiểu bối đi bên tiểu bối, trưởng bối và lão tiền bối đi hai bên khác.
Không khí có chút căng thẳng, phía sau lại có người tới rồi, thấy người tắc ở đây, không tránh khỏi có người bất mãn.
“Chuyện gì vậy, cô đứng trên bậc thềm làm gì, chặn đường à?”
“Người phía trước có đi không! Các người không vào chúng tôi còn phải vào.”
Người phục vụ trước đó cúi chào Thời Sênh, cũng chạy tới, thái độ vô cùng khuyên nhủ: “Quý cô này, phiền cô đừng chặn ở đây, nếu cô muốn đợi người, có thể đợi ở trên đây.”
Thời Sênh nhìn anh ta một cái, người phục vụ có chút khẩn cầu nhìn cô ấy.
Bảo vệ trật tự là chức trách của họ, nếu xảy ra chuyện gì, họ không chỉ phải bị trừ lương, còn có thể bị cho thôi việc, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thời Sênh bĩu bĩu môi, quay người trở lại bên trên
Người phục vụ thở phào, may mà vị khách này dễ nói chuyện.
Lúc này Ôn Cảnh Hiên và Thẩm Giai Âm mới bước lên bậc thềm.
“Mời ngài đi bên đó.”
“Dám ngăn cậu chủ nhà tôi, muốn chết à.”
Bên đó đột nhiên ồn ào rối loạn, người phục vụ vội chạy sang bên đó.
Đứng trên bậc thềm bên này, rất dễ nhìn rõ tình cảnh bên đó.
Người bị chặn là hai người, một người đàn ông trẻ tuổi và một vệ sĩ mặc áo đen.
Đầu tay vệ sĩ đó rất to, lúc này đang túm cổ áo một người phục vụ, nhẹ nhàng xách anh ta lên.
Thẩm Giai Âm nhìn người đàn ông đứng trong nhóm người, thân hình cứng lại, sắc mặt còn khó coi hơn vừa nãy.
Lúc này ánh mắt của Doãn Mạch cũng nhìn tới, giao với ánh mắt của Thẩm Giai Âm trên không.Ngay lúc này, một người đàn ông mặc vest chạy từ bên trong ra, cúi chào Doãn Mạch.
Nhìn mức độ khom lưng của anh ta, Thời Sênh có lẽ hiểu những người phục vụ đó là ai đào tạo.
“Xin lỗi anh Doãn, người mới tới không hiểu chuyện, anh đừng giận.”
Thái độ cẩn thận của anh ta khiến người phục vụ xung quanh không dám thở lớn.
Doãn Mạch thu ánh mắt lại, dặn dò người phía sau, “Thả anh ta ra.”
Nghe tiếng, vệ sĩ thả người phục vụ đó ra, người phục vụ được người bên cạnh đỡ, cả người anh ta đều mềm nhũn.
Sợ chết đi được, vừa nãy anh ta cho rằng mình sắp chết rồi.
“Anh Doãn, mời đi bên này.” Người đàn ông gật đầu khom người đưa tay làm tư thế xin mời.
Doãn Mạch đi theo sau người đàn ông lên bậc thềm, mặt không biểu cảm đi vào bên trong.
Người khác đều ngẩn mặt ra. Cậu thanh niên trẻ tuổi này là ai mà lại có thể diện như vậy, khiến giám đốc đích thân ra nghênh đón.
Ngay sau khi Doãn Mạch người đàn ông kia đi vào, một bóng người nhanh chóng lẻn vào từ con đường vừa nãy.
“Thưa ngài, ngài không thể từ đây vào.” Người phục vụ đang còn sợ hãi vẫn tận chức chặn người tới lại.
“Hả? Đường này không phải cho người đi sao?”
Người phục vụ: “…” Lời này anh ta làm sao trả lời?