Úc Tửu đi làm gì, Thời Sênh không biết, anh ấy cũng không nói. Việc hôm đó, anh ấy quay đầu giống như quên sạch, lại hồi phục lại tiểu trúc mã muốn bị đánh đó.
Thời Sênh đem việc của người ngoại quốc đó nhắc vài câu với Úc Tửu, coi là thù lao người ngoại quốc nói cho cô thân phận của Úc Tửu.
Úc Tửu xử lý thế nào, đã không ở trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Ba năm cấp ba, Úc Tửu ngoài thỉnh thoảng sẽ biến mất một khoảng thời gian, phần lớn thời gian còn lại đều sẽ đến đưa đón Thời Sênh đúng giờ. Thỉnh thoảng còn sẽ tặng hoa, làm vài trò bày tỏ tình yêu lãng mạn gì gì đó.
Toàn trường đều biết học sinh cá biệt nổi tiếng của trường họ có bạn trai cực kỳ đáng yêu.
Học sinh cá biệt này còn có giao dịch đen với giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc như thế vì sao vui vẻ hòa nhã với học sinh cá biệt này, còn giúp cô bỏ học, giống như có giao dịch hắc ám.
Diêu Tẩm biết chân tướng hừ lạnh một tiếng.
Đám người phàm các ngươi sao có thể hiểu thế giới của Học Bá.
“Tiểu Diêu Tẩm, còn khiêu đèn đọc sách sao? Nào, cho cậu thứ bổ thận.” Thời Sênh đặt một ly nước chanh tới trước mặt Diêu Tẩm.
“Học Bá, cầu bổ túc riêng?” Diêu Tẩm ôm lấy Thời Sênh còn chưa kịp rút tay về.
Sắp thi đại học rồi, cả lớp đều đang vùi đầu ôn tập… học sinh cá biệt này, cả ngày không có việc gì làm đi lại lung tung.
“Ha ha…Diêu Tẩm cậu học nhiều quá ngu người rồi sao? Còn gọi cô ấy Học Bá.” Tào Khả ngồi phía sau Thẩm Giai Âm mỉa mai một tiếng.
Ai không biết thành tích cô ấy lần nào cũng ở dưới đáy.
Diêu Tẩm giờ được Thời Sênh nuôi thành nữ vương cao ngạo, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không để tâm tới lời lẽ của Tào Khả.
Thẩm Giai Âm kéo Tào Khả, “Mau ôn tập đi.”
Sắp thi đại học rồi, Thẩm Giai Âm khoảng thời gian này đều ở trường học.
Đại học thôi mà.
Nữ chính trưởng thành rồi, có thể ăn mặn rồi.
Thời Sênh không mang ý tốt nhìn Thẩm Giai Âm mấy cái, vỗ vỗ đầu Diêu Tẩm, “Tan học đi với mình đi.”
“Học Bá, nửa đời sau của mình giao vào tay cậu.” Diêu Tẩm mặt mũi nghiêm túc.
Tan học, Diêu Tẩm mang vui vẻ đi theo Thời Sênh về nhà.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diêu Tẩm tới nhà Thời Sênh. Cô hiếu kỳ nhìn xung quanh, rất gọn gàng, giống như thường xuyên thu dọn.
Diêu Tẩm nghĩ tới bàn học của Thịnh Hạ,mỗi lần cô đều phải giúp thu dọn, tên này ở nhà lại chăm chỉ như vậy.
“Uống gì, có sữa…” Thời Sênh đang lục tủ lạnh, lại không có sữa.
Tên thiểu năng Úc Tửu đó, lại uống hết sạch sữa rồi.
Người hai mươi mấy tuổi mà giống như chưa cai sữa vậy.
Cuối cùng cô lấy ra một hộp nước cam, “Chỉ có cái này thôi.”
Diêu Tẩm uống gì đều được, giờ cô chỉ muốn nhanh chóng học bổ túc.
Không thì thi đại học chết chắc rồi.
“Nhanh nhanh, chúng ta ôn tập đi.”
Diêu Tẩm phát hiện những câu hỏi cô thấy vô cùng trúc trắc khó hiểu, sau khi được Thời Sênh giảng giải, đột nhiên trở nên đơn giản.
Diêu Tẩm cảm thấy thầy cô ở trường như thiểu năng vậy, đây mới là trí thông minh mà thầy cô nên có.
Nếu thầy cô được thế này, thành tích của cô còn có thể kém như vậy sao?
Diêu Tẩm học lệch, toán lý hóa kém tới Thái Bình Dương.
Thời Sênh đã có chút không thể nhìn thẳng.
“Lách cách…”
Thời Sênh ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Cố Ngôn rất lâu không gặp từ ngoài cửa đi vào, phía sau là Úc Hành Vân và Úc Tửu.
“Tiểu Hạ… Diêu Tẩm cũng ở đây à.” Cố Ngôn hơi ngạc nhiên.