Thời Sênh từ chỗ Long Nhuận biết một vài chân tướng.
Năm đó bố mẹ Thịnh Hạ mua một miếng đất, chuẩn bị xây dựng suối nước nóng.
Theo Long Nhuận nói, miếng đất đó họ vốn định xây dựng resort suối nước nóng, ở đó có một suối nước nóng thiên nhiên.
Khi đó tỉnh H đang khai phá, giao thông thuận tiện rồi, resort khẳng định kiếm được tiền.
Hợp đồng của họ đã ký xong rồi, nhưng không biết là ai truyền ra tin dưới mảnh đất đó có mỏ kim cương nguyên sinh.
Hơn nữa là một mỏ kim cương nguyên sinh lớn.
Trong nước, mỏ kim cương nguyên sinh vốn đã hiếm, đột nhiên truyền ra một tin như vậy, khiến người biết tin đều như hổ vồ chăm chú theo dõi tập đoàn Thịnh Thế, muốn dây máu ăn phần.
Hợp đồng mua bán trong tay bố mẹ Thịnh Hạ liền trở thành một lá bùa đòi mạng.
Vốn dĩ việc này nên báo cáo ban ngành có liên quan, nhưng chủ quản khi đó đã lén chặn lại, và dùng tiền bịt mồm không ít người.
Những thông tin này ban đầu đã không lan truyền trong phạm vi rộng, vào thời đại không có mạng internet muốn giấu đi cũng không phải chuyện khó.
Tập đoàn Thịnh Thế bị nhắm vào, bố mẹ Thịnh Hạ rất nhanh liền tiêu huỷ tất cả tài liệu về việc mua đất đai.
Nhưng hành động này, chứng minh nơi đó thật sự có mỏ kim cương nguyên sinh.
Cho nên mới có một loạt những việc về sau.
Bố mẹ Thịnh Hạ là bị người ta ép cả người lẫn xe rơi xuống biển, hài cốt không còn.
Nơi đó lại không bại lộ, đến giờ họ đều chỉ biết ở tỉnh H, không biết vị trí cụ thể.
“Họ muốn nuốt một mình?” Úc Tửu ôm lấy Thời Sênh, cằm đặt lên vai cô.
“Không phải.” Thời Sênh ngẩng đầu, nếu họ muốn, sẽ không gây thành như thế.
“Là người bên trên muốn nuốt một mình, bố mẹ em lại muốn báo cáo quốc gia.”
“Người đó là ai.”
“Dương Hoài Nhân.” Thời Sênh nhẹ nhàng nhả ra một cái tên, “Leo lên rất cao.”
Dương Hoài Nhân, vị trí xếp thứ hai trong quốc gia hiện giờ, có thể nói là một tay che trời.
Úc Tửu yên lặng ôm lấy cô, rất lâu sau anh ôm lấy người cô xoay nửa vòng, để cô mặt đối mặt với mình.
“Em muốn làm gì cứ việc làm, anh có thể bảo đảm em rút lui an toàn.”
Vào đêm, Thời Sênh đang xem tài liệu, Úc Tửu không biết từ đâu lôi ra một chiếc hộp trang sức.
Thời Sênh nhíu mày nhìn anh, Úc Tửu cười nhẹ một tiếng, “Mẹ anh để lại.”
Anh ngồi xuống bên cạnh Thời Sênh, “Anh lấy được từ chỗ sư phụ của anh.”
“Anh còn có sư phụ?”
Úc Tửu sờ sờ đầu Thời Sênh, không tiếp lời.
Thời Sênh biết anh không chịu nói, không hỏi nữa, mở hộp ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền.
Phong cách thiết kế có chút thiên về cổ điển, nhưng lại không mất đi vẻ thời trang, dù là hiện tại đeo, cũng sẽ khiến người ta sáng mắt.
Phía dưới cùng treo một miếng ngọc to bằng ngón tay cái, màu xanh lam, nhưng khi cầm nó soi vào ánh sáng, sẽ có một loại cảm giác tràn trề nước.
“Anh từng thấy bà ấy đeo, vì khá đặc biệt, vừa nhìn đã nhận ra.”
Thời Sênh xoa xoa viên ngọc đó, soi nó dưới ánh sáng.
Bên trong thật sự giống như có nước đang chảy, cô hơi lắc liền nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Đồ tự nhiên quả nhiên thần kỳ.
Thời Sênh đặt sợi dây chuyền xuống, quay người tóm lấy Úc Tửu, “Đi, chúng ta ra ngoài hóng gió.”
“Muộn như vậy?” Úc Tửu kinh ngạc, ánh mắt hơi đảo, “Hay là chúng ta hóng gió trên giường.”
Thời Sênh đạp một cước tới, “Anh cả ngày không thể nghĩ chút chính sự sao?”
“Sao lại không phải chính sự, tạo người đã được đưa lên bàn hội nghị quốc gia rồi.” Úc Tửu tranh luận.
Thời Sênh khoé miệng hơi giật, “Người ta đó là bảo anh đẻ ít.”
“Chúng ta còn chưa có đứa nào.” Úc Tửu vô tội, kéo tay Thời Sênh, “Em thích con gái hay con trai? Anh thích con trai hơn, nhất định phải đẹp trai như anh. Hay là chúng ta sinh một cặp thai long phụng, vừa hay.”
Thời Sênh đột nhiên trở nên trầm mặc.
Trước đây Phượng Từ không có yêu cầu gì với trẻ con, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy lời như vậy từ miệng anh.
“Vợ?” Úc Tửu thấy Thời Sênh nửa ngày không nói chuyện, có chút hoảng, ôm cô an ủi, “Không sinh nữa không sinh nữa. Vợ không thích chúng ta không sinh.”
Thời Sênh không biết làm sao lắc đầu, căn bản không phải vấn đề cô muốn sinh hay không, mà cô căn bản không thể sinh.
“Anh thật sự thích trẻ con như vậy?”
Úc Tửu vỗ lưng Thời Sênh, tiếng hơi buồn bực, “Cũng không phải… chỉ là cảm thấy có chút không an toàn. Vợ à, anh cảm thấy em giống như bất cứ lúc nào cũng phải rời xa anh, anh hơi sợ.”
Có con sự chú ý của cô liền bị con chia đi một nửa, mà anh thì thích cô đặt hết sự chú ý lên người mình hơn.
Thời Sênh nghĩ lại chuyện đã qua, cảm giác mình gây cho anh là như vậy sao?
Cô làm việc không thích lôi lôi kéo kéo, nhưng mỗi lần cô đều sẽ giao phó rõ ràng với anh, chính là sợ anh nghĩ lung tung.
Sao anh ấy lại có cảm giác này rồi?
Lẽ nào là lần này cô không đủ tốt với anh?
Ai bảo anh làm như thế.
Cô muốn đánh anh là lỗi của cô sao? Lỗi này cô không gánh!
Thời Sênh thở dài, đúng là nợ anh.
Thời Sênh lật người đè Úc Tửu bên dưới, dùng cách cực kỳ dịu dàng hôn anh.
Toàn bộ quá trình lần này là Thời Sênh chủ đạo, dịu dàng tới mức khiến Úc Tửu có chút không chân thực, đợi sau khi anh tìm chỗ chết muốn đi tiếp tục trêu ghẹo bị Thời Sênh đánh, mới biết, tất cả đều là ảo giác.
Vợ vẫn bạo lực như thế.
Khó chịu.
Nhưng cảm giác vừa nãy thật tốt.
Rất muốn làm lại lần nữa.
Úc Tửu nhìn người bị mình ôm trong lòng, có chút lục sục muốn động đậy.
“Hôm nay tinh lực tốt vậy sao?” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng quá tối, cũng không nhìn rõ sắc mặt anh thế nào.
Đừng nói cái gì trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ mắt anh, lừa đảo, cô phải dùng linh lực mới có thể nhìn rõ.
Thời Sênh nắm tay anh, truyền linh lực vào trong cơ thể anh, chạy theo kinh mạch của anh.
“Ưm…” Úc Tửu nhẹ hừ một tiếng, cơ thể giống như là bị một tầng khí ấm bao lấy, sự mệt mỏi vừa nãy hết sạch, dễ chịu làm sao, “Vợ, em thật sự là người ngoài hành tinh sao?”
“Đúng thế, anh sợ không?”
“Không sợ, dù em có là người ngoài hành tinh anh cũng thích em.”
“Hừ… Nếu thật sự gặp phải người ngoài hành tinh, em thấy anh còn chạy nhanh hơn ai hết.” Thời Sênh để linh lực chạy mấy vòng trong người Úc Tửu, sau đó thả anh ra, “Đến đây tiểu yêu tinh, tối nay chúng ta đại chiến tới sáng.”
“Hả?” Úc Tửu ngớ người.
Đợi khi Thời Sênh trèo lên tới người anh, anh mới phản ứng lại, lập tức đoạt lại chủ quyền.
Thời Sênh cảm thấy linh lực mình truyền cho Úc Tửu quá nhiều rồi, tên này thật sự đại chiến tới sáng.
Ánh sáng mặt trời đổ vào từ tấm rèm cửa mở nửa, chiếu lên người hai người đang ôm nhau, lớp da trần lộ ra bên ngoài, giống như được mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp.
Thời Sênh bị ánh nắng chiếu hơi không thoải mái, co co vào trong lòng Úc Tửu.
Có lẽ là động tác hơi mạnh, làm anh tỉnh dậy.
Vừa mở mắt là có thể nhìn thấy vợ của mình, cảm giác này thật tốt.
Anh hôn lên trán Thời Sênh một cái, nhìn đồng hồ bên cạnh.
Lại sắp 12 giờ rồi.
Lát nữa cô ấy tỉnh chắc sẽ đói nhỉ?
Nhưng rất muốn ôm vợ nhà anh.
Băn khoăn quá.
Tiếp tục ngủ hay là làm cơm?
Cuối cùng Úc Tửu vẫn là xuống giường đi làm đồ ăn, anh không nhẫn tâm để cô bị đói.