Người đàn ông như được lấy lòng, nên buông tay khỏi cổ Liễu Nhứ, “Tốt nhất là cô đừng có lừa ta.”
“Không dám...” Liễu Nhứ nhỏ giọng nói.
Người đàn ông nâng cằm cô ta lên, rồi hôn cô ta mà không thấy có một chút dịu dàng.
Đợi người đàn ông buông Liễu Nhứ ra, gương mặt Liễu Nhứ đã ửng đỏ, ánh mắt âu yếm nhìn người đàn ông, kèm theo vài phần ẩn ý.
“Đợi sau khi cô giúp ta hoàn thành chuyện này, ta sẽ cưới cô.” Người đàn ông không chú ý đến ý tứ của Liễu Nhứ, đưa một chiếc bình sứ cho Liễu Nhứ, “Ngoan, đừng làm chuyện gì khiến ta không vui.”
Liễu Nhứ nhận chiếc bình sứ, “Vâng.”
Người đàn ông nhanh chóng rời đi, Liễu Nhứ cầm chiếc bình sứ đứng yên lặng một lúc, sau đó cũng bước đi.
Thời Sênh còn nhớ, trong nguyên tác, Liễu Nhứ có hạ độc với Phó Diệc Vân, màn này là một phần cao trào của cả kịch bản.
Loại độc đó vô cùng lợi hại, là loại độc không có thuốc giải.
Nữ chính thay máu cho Phó Diệc Vân, nên Phó Diệc Vân mới có thể sống tiếp.
Nhưng nữ chính vì vậy đã biến thành một cô gái có diện mạo vô cùng xấu xí.
Thay máu thời cổ đại không suy nghĩ tới vấn đề nhóm máu, nên cô rất tò mò xem thay máu như thế nào?
Thời Sênh phát hiện, Phó Diệc Vân cũng có mặt. Liễu Nhứ làm như không có chuyện gì xảy ra, quay lại bên cạnh Phó Diệc Vân, tư thế của hai người bọn họ cực kỳ mập mờ.
Do cách quá xa, nên không biết họ đang nói gì.
Đám người dẫn đầu kia đứng ở vị trí đầu tiên, giọng nói khi nói chuyện cũng rất nhỏ, có dùng nội lực cũng không có cách nào nghe được xem bọn họ đang nói gì.
Thời Sênh đảo qua mấy vòng, rồi theo đường cũ quay lại.
Giáo chúng của Ma giáo không biết từ đâu bắt được một con thỏ, nên đang ngồi nướng với nhau.
Đám người này đúng là không căng thẳng chút nào hết!
Nơi này là phần lưng núi, nến không qua xem thì không thể thấy được tình hình bên này. Thời Sênh mặc kệ cho bọn họ đi nướng thỏ.
“Ư Ư Ư...” Tên Giang Trạm bị trói như cái bánh chưng, nhìn thấy Thời Sênh lập tức ngọ ngậy, vùng vẫy.
Thời Sênh đi tới gần, nới lỏng dây trói cho hắn.
“Phù phù! Vô Tranh, cô dám trói ta. Á, cô làm gì thế!”
Tay Giang Trạm bị vòng ra phía sau lưng.
Mặt Thời Sênh thản nhiên, “Chứng minh cho ngươi thấy, ta không những dám trói người mà ta còn dám vặn ngươi.”
Giang Trạm: “...” Con mụ điên này!
Còn nhỏ đã đáng ghét rồi, lớn lên vẫn đáng ghét như thế.
“Giáo chủ, mời cô ăn.” Thính Phong đem thịt thỏ nướng tới cho Thời Sênh.
Giang Trạm bùng nổ, “Thính Phong, ông mới là giáo chủ của ngươi.”
Thính Phong vội vàng lấy một chiếc đùi thỏ ở bên cạnh đưa cho Giang Trạm.
Thời Sênh: “...”
Tên thiểu năng này.
...
Người bên đó vẫn không có động tĩnh gì cho đến khi trời tối.
Trời tối gió mát, đôi mắt đang nhắm của Giang Trạm từ từ mở ra. Hắn đẩy đẩy Thính Phong và Dục Vũ đang nằm ngủ bên cạnh hắn.
Hai người bọn họ đều ngủ không sâu, nên dễ dàng bị đánh thức.
Giang Trạm lấy ngón trỏ đặt lên miệng, ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng.
Thời Sênh dựa người vào thân cây ở đằng xa, đầu nghẹo sang một bên. Giang Trạm quan sát một hồi, xác nhận hơi thở của cô rất ổn định, đã ngủ say rồi, hắn mới từ từ đứng dậy, cẩn thận di chuyển ra ngoài.
Thính Phong và Dục Vũ đưa mắt nhìn nhau, rồi cẩn thận đi theo.
Ba người bọn họ di chuyển ra bên ngoài, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Đầu Thời Sênh hơi động đậy, cô xoay người, hai mắt mở trừng trừng, nhìn theo hướng mà bọn họ biến mất, mấy phút sau cô lại nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, đám giáo chúng vừa phát hiện rằng không thấy giáo chủ tiền nhiệm và hai hộ pháp đâu, chỉ còn lại mỗi con chó con, bọn họ đều vô cùng lo lắng, căng thẳng.
Ai ngờ giáo chủ đương nhiệm lại không căng thẳng chút nào, còn bảo họ đi thu dọn đồ rồi quay về phủ.
“Giáo chủ.... Chúng ta cứ đi như vậy sao?” Giáo chủ tiền nhiệm và hộ pháp không thấy đâu cả! Không tìm họ sao!
“Nếu không thì lên đó để chết à?” Gương mặt Thời Sênh không lộ một chút cảm xúc nào.
Nếu Giang Trạm đã muốn bỏ đi như vậy, thì cứ để hắn đi thôi, cũng chẳng liên quan quái gì đến cô cả.
Mặc dù đám người có chút không muốn, nhưng bị Thời Sênh uy hiếp bằng bạo lực, nên không dám nói gì khác, thu dọn đồ rồi rời đi.
...
Giang Trạm suốt đêm leo lên Đế Sơn. Nơi kiến trúc tọa lạc trước đây giờ chỉ còn là một đống hoang tàn, đổ nát. Hắn phải tìm một lúc rất lâu mới tìm được lối vào Địa Cung.
Vào Địa Cung, Thính Phong và Dục Vũ đều rất yên lặng, ánh sáng yếu ớt phản chiếu sắc mặt nặng nề của họ.
Địa Cung phân làm nhiều tầng. Giang Trạm đi một mạch xuống dưới, đến tầng cuối cùng thì dừng lại.
“Giáo chủ, người bên ngoài muốn tới đây?” Thính Phong không nhịn được liền lên tiếng hỏi.
Giang Trạm nhìn vào một loạt các linh vị ở trước mặt. Người được thờ phụng ở đây là giáo chủ và giáo chúng của các đời Ma giáo.
Hắn đi tới vị trí trên cùng, vái vái linh vị.
“Bọn họ tới tìm kho báu.” Giang Trạm xoay người, ánh mắt lạnh lùng mờ mịt, “Các ngươi có biết triều đại trước lưu truyền lại bản đồ kho báu không?”
Thính Phong gật đầu, triều đại trước bị hủy diệt cũng đã gần 300 năm, nhưng nói về kho báu mà đời trước lưu giữ lại, thì luôn được truyền tụng trong giang hồ.
Nghe đồn, chỉ cần tìm được bản đồ kho báu thì có thể tìm được kho báu.
Nhưng lúc này, đột nhiên Giang Trạm nhắc tới vấn đề này, khiến trong lòng hắn bỗng có chút phán đoán.
“Kho báu chính là ở dưới đây.” Giang Trạm dùng chân chỉ xuống mặt đất.
Đôi mắt Thính Phong mở to, là có thật?
Dục Vũ không có biểu hiện gì, có lẽ hắn không có hứng thú gì với phàm tục này.
“Giáo chủ đời thứ nhất của Ma giáo là vì thứ này, nên mới bị người khác truy sát.” Tiếng nói của Giang Trạm vang vọng trong Địa Cung, hắn chầm chậm tường thuật lại câu chuyện mà Thính Phong và Dục Vũ chưa từng nghe bao giờ.
Năm đó, giáo chủ đời đầu tiên một lòng muốn trở thành một đại hiệp, ông ta vô tình có được một bản đồ kho báu và tìm đã tìm được kho báu thành công.
Ông ta muốn dùng kho báu này để cứu tế những người nghèo khổ, nhưng chính hành động này, đã dẫn đến họa sát thân.
Cuối cùng ông ta mới ẩn náu ở Đế Sơn, và kiến lập Ma giáo.
Sau đó, bí mật về kho báu luôn do các giáo chủ truyền miệng. Giang Trạm chỉ được biết trước khi phụ thân qua đời.
“Ta muốn hủy bỏ nơi này.” Cuối cùng Giang Trạm kết luận.
“Hả?” Thính Phong vẫn chưa tiêu hóa hết nội dung vừa rồi, đột nghiên nghe Giang Trạm nói câu này, nên đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
Tại sao phải hủy bỏ?
“Làm thế nào?” Dục Vũ hỏi một câu rất thô, rất đơn giản.
“Rất có thể chúng ta sẽ không thể ra được.” Ngữ khí của Giang Trạm bỗng chùng xuống, “Bây giờ các ngươi vẫn còn cơ hội để chạy ra ngoài.’
Mặc dù Thính Phong không rõ tại sao phải tiêu hủy đám đồ này, nhưng hắn hiểu thân phận của mình.
“Ma giáo, chúng ta lớn lên cùng ngài, đương nhiên sẽ nghe theo ngài.”
Giang Trạm vỗ vào vai hai người, “Ở phía dưới đã chôn sẵn thuốc nổ, nhưng năm đó không kịp dẫn nổ. Tổng cộng có ba phương hướng, đồng thời châm ngòi là được, mỗi chỗ dẫn nổ đều có đường hầm, nếu như các ngươi có thể chạy nhanh... thì có lẽ vẫn thoát ra được.”
Dục Vũ trực tiếp đi theo hướng mà Giang Trạm chỉ. Đi được một nửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, “Giáo chủ, ngài để chúng tôi chấp nhận Vô Tranh, có phải là ngài đã sớm quyết định rồi không?”
Người của Ma giáo không dễ bị thu phục như vậy. Nếu như không phải mệnh lệnh của Giang Trạm giao cho bọn họ, thì đám người đó dù có chết cũng không thừa nhận cô.
Giang Trạm lắc đầu, ánh mắt hơi xa xăm, “Ban đầu... Ta chỉ muốn cho cô ấy có nơi che mưa chắn gió thôi.”
Thực sự hắn không ngờ chuyện này lại bạo phát ra. Hắn cho rằng, trận hỏa hoạn năm đó đã thiêu rụi Ma giáo, bí mật này vĩnh viễn bị chôn vùi. Ai mà biết được rằng đột nhiên lại có người lôi ra.
Người biết được bí mật này thực ra rất nhiều.
“Giáo chủ...” Thính Phong sửng sốt.
Dục Vũ quay người, tiếp tục đi về phía trước không chút chần chừ.