Boss Là Nữ Phụ full

Chương 416: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (26)

/2038
Trước Tiếp
Quay về Ma giáo, Thời Sênh còn chưa ngồi ấm mông, mấy tên giáo chúng đã hùng hổ chạy đến, “Giáo chủ, giáo chủ, có người đánh tới.”

Vị trí địa bàn của Ma giáo thực chất rất hoang vu hẻo lánh. Ban đầu Thời Sênh xem xét nguyên tác, đã phải tốn rất nhiều sức mới tìm được chỗ này.

Vậy mà lại có người tìm được đến đây...

“Đi xem sao.” Thời Sênh rút kiếm mang theo, cùng mấy người đi ra cổng núi.

Cổng núi gần đây mới được tu sửa lại, hai chữ Ma giáo còn chưa kịp treo lên.

Lúc Thời Sênh đến, Giang Trạm đã đứng ở đó, hắn đang cãi cọ với một người khác.

Đối phương có tám người, ăn mặc giống nhau, toàn thân căng thẳng, trên người đầy sát khí.

“Các ngươi nói có là có à, chứng cứ đâu mang ra đây. Nếu không có chứng cứ thì ta nghi ngờ các ngươi cố tình đến gây sự với Ma giáo ta.”

“Chúng ta đã tận mắt trông thấy. Giang giáo chủ, ngươi hãy giao người ra đây, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

“Có chuyện gì vậy?” Thời Sênh nhỏ nhẹ hỏi Thính Phong đứng phía sau.

“ Đám người này là người của Bích Thủy sơn trang. Chúng nói chúng ta bắt đại tiểu thư của họ... Đây không phải là nói xằng nói bậy sao? Chúng ta bắt đại tiểu thư của bọn chúng bao giờ?” Thính Phong nhanh chóng tường thuật qua sự việc cho Thời Sênh, “Ta thấy bọn họ tới là để gây rối, cũng không biết tại sao lại tìm đến đây?”

Thời Sênh hơi chau mày, cô nắm lấy cổ áo Giang Trạm, rồi kéo hắn về sau, “Ngươi nói nhiều với bọn chúng làm gì, xử lý luôn đi.”

Giang Trạm ngây người, một lúc sau mới sực tỉnh, “Người đâu, lên cho ta!”

Người của Ma giáo nghe thấy động tĩnh, chỉ một lát sau đã tập trung đông đủ. Giang Trạm hạ lệnh, cả đám người đồng loạt xông lên.

Ba đánh một chẳng chột cũng què, dù tám người kia võ công cao cường, nhưng bị nhiều người bao vây tấn xông, cũng chỉ còn nước tháo chạy.

“Mẹ kiếp, bây giờ đám người này còn biết mượn cớ.”

“Một đám mặt người dạ thú còn ra vẻ đạo mạo.”

“Giáo chủ, bây giờ chúng ta làm thế nào?”

Có người phát hiện ra vị trí của Ma giáo, tiếp theo nhất định sẽ có người tới bao vây bọn họ.

Thời Sênh khua khua thanh kiếm, hung hăng kiêu ngạo nói: “Sợ cái gì, đến một tên thì giết một tên, đến một đám thì giết một đám.” Đám giáo chúng: “...” Giáo chủ, đến quỳ với cô.

Giang Trạm liếc nhìn Thời Sênh, không biết động vào dây thần kinh nào, mà hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người bước đi.

Thời Sênh không hiểu gì nhìn theo hắn.

Bản cô nương đụng chạm gì đến ngươi?

Ngươi kiêu ngạo cái rắm!

...

Lúc Thời Sênh đi thăm Bạch Lạc và cô gái váy đỏ kia, thì cô gái váy đỏ đã tỉnh. Cô ta ngồi ngây người trên giường, không biết đang nghĩ gì.

Bạch Lạc đứng một bên, trong tay cầm thuốc, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Vị Vị tỷ, Thẩm đại ca lợi hại như vậy thì sẽ không có chuyện gì cả. Tỷ hãy dưỡng thương trước, thì mới có thể đi tìm huynh ấy... Giáo chủ.”

Bạch Lạc ngẩng đầu nhìn Thời Sênh đi vào, nhẹ nhàng lên tiếng.

Tiếng nói này cũng đánh thức Chung Vị Vị không biết hồn phách đang ngao du phương nào. Cô ta nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt thăm dò.

“Cô là Vô Tranh?” Cô ta hỏi không chút khách khí.

“Làm sao, không được à?” Thời Sênh kéo ghế rồi ngồi xuống, hai tay ôm ngực nhìn cô ta.

Chung Vị Vị đột nhiên ho lên mấy tiếng. Bạch Lạc vội vàng đặt bát thuốc xuống, vuốt ngực cho Chung Vị Vị.

Chung Vị Vị ngừng ho, gương mặt cô ta bỗng trắng bệch, ngón tay như ngọc nắm chặt lấy chiếc chăn bông, gân xanh hơi nổi lên, cô ta thở một hơi, rồi hỏi: “ Thẩm Tinh Hải có giao dịch gì với cô?”

Khóe miệng Thời Sênh hơi nhếch lên, ác ý nói: “Từ nay trở đi cô là người của tôi.”

Chung Vị Vị giật mình hốt hoảng.

“Giáo chủ...” Gương mặt Bạch Lạc cũng vô cùng kinh ngạc, Thẩm đại ca đâu có nói như vậy?

Thời Sênh cười tươi nhìn bọn họ, vẻ mặt ấy cứ như là Thẩm Tinh Hải thực sự đã nói như thế vậy.

Chung Vị Vị bỗng nhiên trở người xuống giường. Nhưng chân cô ta vừa chạm đất, toàn thân đã mềm nhũn, vết thương trên cơ thể đau nhói như bị xé toạc.

“Vị Vị tỷ, tỷ đừng cử động, vết thương của tỷ rất nặng.” Bạch Lạc đỡ lấy Chung Vị Vị, gương mặt căng thẳng, lo lắng. “Giáo chủ không có ác ý gì, Thẩm đại ca cũng không nói với giáo chủ như vậy, tỷ yên tâm.”

Thời Sênh liếc nhìn Bạch Lạc. Ánh mắt đó khiến Bạch Lạc cảm thấy mất tự nhiên, cô cúi đầu không dám nhìn Thời Sênh.

“Đi hay không tùy cô, nhưng những thứ nên lấy từ tay Thẩm Tinh Hải, ta sẽ không lấy bớt đi thứ gì hết.” Thời Sênh đứng dậy, quăng lại câu nói đó rồi bước đi.

Cô chỉ đồng ý đưa bọn họ về Ma giáo, chứ không đồng ý sẽ chăm sóc bọn họ.

Cuối cùng Chung Vị Vị không đi, cô ta còn chưa ra khỏi phòng thì đã ngất lịm.

Người tìm đến Ma giáo càng lúc càng nhiều, không chỉ có người trong Võ lâm, còn có cả người của triều đình, thậm chí là người thường.

“Ma giáo chúng ta có đám người này từ khi nào?” Đánh đến vòng thứ thứ ba, Thời Sênh không nhịn được nữa liền hỏi người bên cạnh.

Ngoài hai cô gái Ma giáo mới đưa về, gần đây đều không có thêm thành viên mới nào, cái tên mà bọn chúng nhắc tới thực sự còn chưa từng nghe qua.

“Giáo chủ, tôi biết, tôi biết.” Một giáo chúng giơ tay lên.

“Nói.”

Tên giáo chúng lập tức kể những thông tin mà hắn nghe được.

Gần đây, giang hồ xảy ra nhiều vụ mất tích. Người mất tích đều là những cô gái trẻ có dung mạo xinh đẹp, người nào cũng có, thiên kim của quan lớn trong triều đình, tiểu thư của thế gia võ lâm, con gái của những người dân thường.

“Đám người này cho rằng chúng ta bắt cóc mấy cô gái đó đi.” Giáo chúng nói câu cuối cùng.

Kiếm của Thời Sênh bỗng nhiên chỉ lên, nhướng mày hỏi, “Các ngươi có lén lút xuống núi cướp phụ nữ sau lưng ta không?”

Đám giáo chúng: “...” Giáo chủ nghiêm túc chút được không.

Nhìn bọn họ có đến mức thèm khát vậy không?

“Giáo chủ, lại có người lên.” Người gác dưới chân núi vừa chạy vừa nói, phía sau hắn còn có không ít người.

“Là Phó Diệc Vân...”

Thính Phong không biết từ đâu xuất hiện, còn chưa nói xong, Giang Trạm đã đẩy hắn ra để đứng bên cạnh Thời Sênh.

Hai tay Giang Trạm chắp vào hai bên eo, hét lớn như một người phụ nữ chanh chua đanh đá, “Phó Diệc Vân, ngươi đến Ma giáo có chuyện gì?”

Thời Sênh nhìn Thính Phong, không phải đã nói ngươi nhốt tên thiểu năng này lại rồi sao?

Thính Phong vô tội, không nhốt được hắn!

Phó Diệc Vân đi một mình, hắn dừng lại ở một chỗ cách đó khoảng mười mét, “Giang Trạm, hãy giao Bạch Lạc ra đây.”

“Ngươi nói giao là giao sao, ngươi nghĩ ngươi là ai?” Giang Trạm lạnh lùng.

“Giang Trạm, con gái ta đâu?” Người đàn ông đứng cạnh Phó Diệc Vân trầm giọng chất vấn.

Người này có lẽ là phụ thân của Bạch Lạc...

“Con gái ông là ai? Con gái không thấy đâu, chạy tới Ma giáo ta tìm cái gì, đầu ông bị bệnh hả?”

Thời Sênh cảm thấy năng lực đắc tội với người khác của Giang Trạm hoàn toàn không kém mình, nhưng lực chiến của tên tiểu tử lại chỉ là cặn bã.

“Giang Trạm!”

“Gọi ông nội ngươi có chuyện gì!”

Những người phía dưới tức giận đến mức mặt tím lại.

Ông Bạch và Phó Diệc Vân hắng giọng hai tiếng, ông Bạch nói, “Giang Giáo chủ, ta chỉ muốn tìm con gái thôi, chỉ cần cậu trả con gái cho ta, những chuyện trước đây ta sẽ không truy cứu nữa.”

Giang Trạm kinh ngạc, “Vậy nếu ta hủy hoại con gái ông rồi, ông cũng không truy cứu sao? Làm con gái ông đúng thật là đen đủi.”

Ông Bạch: “...”

“Giang ma đầu, các ngươi cho rằng các ngươi còn có thể chạy thoát sao? Bây giờ, bên dưới đều là người của ta, hãy ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, ông nội ngươi sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái.”

“Giao người ra, giao người ra!”

“Giang ma đầu hãy giao người ra...”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Thùy Trâm ĐặngHayyyy nhaaaaa - sent 2024-10-30 20:28:35
anlongỦa nạp thẻ mà duyệt lâu quá vậy nhỉ? Lỡ đánh sai email lúc đăng kí tk thì có sao ko mng - sent 2024-10-27 22:37:45
antieunha1998Nạp thẻ cho mình với - sent 2023-03-21 22:27:53
Hương Đàm1646917216Ad ơi sao nạp 100 ngày vẫn xuất hiện trứng ạ - sent 2023-02-05 06:52:08
phong hải1585299989Eo ơi đọc lại vẫn thấy hayyyyy. Quá đỉnh - sent 2022-12-09 18:38:35
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương