Thời Sênh cảm thấy thực sự bọn họ không thèm để ý gì đến cô. Bây giờ cô mới là giáo chủ Ma giáo mà. Ai cũng gọi Giang Trạm là sao.
Tên thiểu năng này chạy tới cướp đất diễn của ta.
Thời Sênh liền lôi Giang Trạm ra phía sau.
“Con mụ điên, cô định làm gì!” Giang Trạm trừng mắt với Thời Sênh.
“Ngươi nói hơi nhiều rồi đấy.” Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Ngươi dám lên trước một bước, ta sẽ đánh chết con chó nhãi nhép của ngươi.”
Giang Trạm chuẩn bị bước lên trước, bỗng nhiên bước chân dừng lại, hắn thu chân, đứng yên chỗ cũ.
Trên miệng vẫn lải nhải mãi chưa dứt, “Cô là phụ nữ, có gì mà khoe khoang, tốt nhất là nên đứng sau bản giáo chủ ta.”
“Đứng sau lưng ngươi để đỡ đao cho ngươi sao?”
Giang Trạm tức giận đạp chân, “Cô đừng có coi thường người khác, ta chỉ là tạm thời chưa lợi hại thôi.”
Thời Sênh nhún vai, “Nhưng bây giờ bọn họ đang đánh lên rồi.”
Lại còn tạm thời chưa lợi hại, ngươi cho rằng mình còn có chức năng hồi máu à?
Ánh mắt Giang Trạm hơi biến đổi, rồi ngậm miệng, tay hắn từ từ thả xuống rồi siết lại thành cú đấm.
“Giáo chủ, đừng xúc động,” Thính Phong lại gần Giang Trạm, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Bây giờ để cô ấy chặn trước mặt ta, ta có còn là đàn ông nữa không?” Giọng Giang Trạm có vài phần căm hận.
“Giáo chủ...” Thính Phong khó xử, “Thực ra, Vô Tranh cô nương rất lợi hại. Bây giờ người cũng không còn cách nào khác đúng không... Đợi người tu luyện nửa năm cuối cùng, sau đó người có thể chặn trước mặt Vô Tranh cô nương.”
Thính Phong sợ Giang Trạm bị kích động, công sức lại đổ xuống sông xuống biển, nên cố gắng khuyên ngăn.
Sắc mặt Giang Trạm dần dần trở nên thoải mái hơn. Chỉ còn nửa năm cuối cùng, U Minh Quyết mà hắn tu luyện có thể đạt đến tầng 9.
Ở mấy tầng dưới, U Minh Quyết rất yếu, về cơ bản là không có tác dụng gì, nhưng luyện U Minh Quyết không được luyện thêm công pháp khác. Từ nhỏ hắn đã bắt đầu tu luyện U Minh Quyết. Sau này khi xảy ra nhiều chuyện, hắn muốn tu luyện công pháp khác thì đã quá muộn, chỉ có thể cắn răng tiếp tục luyện U Minh Quyết.
Nghe nói khi luyện đến tầng thứ 9 U Minh Quyết, có thể hô mưa gọi gió.
Đúng thế, Ma giáo chưa có bất cứ người nào tu luyện đến tầng thứ 9. Hhắn là người duy nhất kiên trì được lâu như vậy, hơn nữa cũng là người sắp tu luyện thành công.
“Vô Tranh, cô làm gì thế!”
Giọng nói chói tai, kéo tâm tư của Giang Trạm lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Đúng lúc Thời Sênh rút kiếm chém về phía một người, người đó khiếp sợ lùi người về sau, dưới chân bị vướng một chút, rồi lăn thẳng xuống núi, tiếng hét thảm thiết “A A” từ gần đến xa.
“Chuyện này không thể trách ta, hắn tự ngã xuống dưới.” Hai tay Thời Sênh giơ ngang, ý nói cô vô tội.
Cô không chém hắn, hắn có thể rơi xuống được không?
“Giết!”
Người của Ma giáo và đám người phía dưới xông vào chiến đấu. Thời Sênh đứng ở vị trí phía sau một chút, không hề nhúc nhích.
Phó Diệc Vân và ông Bạch cũng không hề động đậy, hai bên như đang so xem ai kiên nhẫn hơn.
Bóng đao bóng kiếm đưa qua đưa lại như con thoi, máu tươi cũng nhuốm đỏ trên đá xanh.
Thời Sênh từ từ nhấc tay lên, thanh kiếm quét qua một lượt trong không khí, luồng khí dũng mãnh như có thực thể, hội tụ bên cạnh cơ thể cô, cỏ cây rung động, khí thế khiếp người.
Phó Diệc Vân và ông Bạch bỗng đề cao cảnh giác, nhìn chằm chằm cô gái phía trên.
Nét mặt bình tĩnh của cô từ từ nở nụ cười. Nụ cười ấy quá sáng lạn, như ánh mặt trời chói sáng xuyên qua những đám mây đen vần vũ, như trăm ngàn bông hoa khô héo bỗng bắt đầu sinh sôi nảy nở...
Người cô vừa di chuyển, đám người kia liền nhanh chóng né tránh, nụ cười xán lạn vừa rồi hình như vẫn còn lưu lại ở chỗ cũ.
Phó Diệc Vân và ông Bạch lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy hết người này đến người khác ngã xuống.
“Giáo chủ uy vũ!”
“Giáo chủ nhất thống giang hồ!”
Giáo chúng Ma giáo mất đi đối thủ lại bắt đầu hô vang khẩu hiệu.
Mặt Phó Diệc Vân từ từ biến sắc, hắn kéo ông Bạch vội vàng xuống núi.
Thực lực của cô gái này lại mạnh mẽ đến vậy.
Đợi Thời Sênh giải quyết xong đám người đó, Phó Diệc Vân và ông Bạch cũng đã xuống núi.
Thời Sênh cho người ném thi thể xuống dưới.
Cô đi quanh dãy núi một vòng, sau khi quay lại, thi thể cũng sắp được xử lý xong. Giang Trạm và Thính Phong đang đứng ở cổng núi.
“Giáo chủ, ta sớm đã muốn hỏi, trước đây cô dùng Hàn Nguyệt Kiếm cơ mà? Kiếm mà bây giờ cô đang dùng là kiếm gì? Thật quá lợi hại!” Đôi mắt Thính Phong long lanh nhìn chằm chằm vào thanh thiết kiếm mà Thời Sênh đã giữ trong tay.
Dục Vũ đang đừng từ xa, cũng kinh ngạc vội vàng chạy lại, hẳn là hắn cũng có hứng thú với thanh kiếm này.
Thời Sênh nhìn thanh thiết kiếm trong tay mình, tên là gì thì hay đây?
Thiết kiếm: “...” lại muốn đổi tên, chủ nhân, có phải cô đã quên luôn tên gốc của tôi rồi không?
Mặt Thời Sênh nghiêm túc: “Thiên hạ đệ nhất kiếm.”
Thính Phong: “...” Tên thanh kiếm này được đặt tùy tiện thật.
Dục Vũ: “...” Tầm thường!
Giang Trạm không nói gì, ánh mắt có vẻ phức tạp nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh liếc nhìn Giang Trạm vẻ kỳ quái. Tên thiểu năng này sao rồi?
Yên tĩnh như vậy, có chút không hợp lý.
“Ta muốn bế quan.” Giang Trạm khó khăn lắm mới có thể dùng giọng điệu ôn hòa như vậy nói chuyện với cô.
Thời Sênh hơi chau mày, “Bế quan xong ngươi có thể thắng ta không?”
“Đương nhiên!” Thái độ ôn hòa của Giang Trạm không trụ được một phút, cái đuôi lại bay lên trời.
Thời Sênh không tỏ rõ thái độ.
Giang Trạm hừ một tiếng, “Cô đừng nghi ngờ, chúng ta cứ chờ xem.”
Thời Sênh lại nhún vai, “Vậy cứ chờ xem.”
Giang Trạm nhìn bốn xung quanh, “Cô đi với tôi một lát.”
“Làm gì?”
“Cô đi theo là được, nói nhiều thế!”
Thời Sênh: “...”
Rốt cuộc ai mới là người nói nhiều?
Giang Trạm đưa Thời Sênh đến một nơi không có ai. Hắn đột nhiên quay mạnh người, ôm lấy Thời Sênh. Trong lúc cô vẫn chưa kịp phát tác, hắn lập tức buông cô ra.
“Vô Tranh, đợi ta xuất quan, ta sẽ cưới cô.”
Mặt Thời Sênh bỗng chốc ngây dại, có ý gì vậy?
Mặt Giang Trạm cũng hơi ửng đỏ, “Dù sao với bộ dạng này của cô cũng chẳng ai muốn cưới cô. Ta đành miễn cưỡng chấp nhận cô vậy.”
Thực sự thiệt thòi cho ngươi quá, ai muốn gả cho ngươi chứ!
Giọng Giang Trạm đột nhiên thấp xuống, “Nếu như ta có thể xuất quan”
Khiêu chiến tầng 9 U Minh Quyết, chỉ có con hai đường.
Hoặc là thành công.
Hoặc là chết!
Không khí như đè nén xuống, Giang Trạm thở hắt ra một hơi. Hắn lật rương lật tủ một hồi lâu, rồi tìm ra đươc một vài món đồ, rồi đưa cho Thời Sênh.
“Ta đi rồi, nếu như ta không xuất quan, Ma giáo sẽ giao lại cho cô.” Ngừng một lúc, “Ta nhất định sẽ ra.”
Câu nói cuối cùng cũng không biết nói với Thời Sênh, hay là nói với chính bản thân hắn.
Hắn bước vài bước ra khỏi căn phòng. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi khiến hắn hơi hoa mắt.
Hắn không thể đợi thêm nữa.
Thính Phong nói đúng, cô rất lợi hại, lợi hại đến mức khiến hắn có một chút sợ hãi. Nếu như hắn dừng bước không bước tiếp, thì e rằng hắn không thể đuổi kịp cô.
Thời Sênh ôm lấy đống đồ kỳ quái đó, hơi sững sờ.
Phải một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.
Có lẽ Giang Trạm đã thích Vô Tranh.
Chuyện hồi còn nhỏ, hắn đều nhớ rất rõ, cũng không phải là thù giết cha, nên chỉ có một cách giải thích duy nhất, có lẽ là Giang Trạm thích Vô Tranh.
Đáng tiếc...
Cô không phải Vô Tranh.
Cô không thể sống cùng hắn.
Giang Tạm bế quan lúc này, đối với Ma giáo mà nói thì không có gì khác cả. Bây giờ bọn họ đã cảm thấy, Thời Sênh làm giáo chủ thực sự rất tốt.