Đã lâu lắm rồi cô không rời khỏi Ma giáo. Thính Phong cũng từng nói, cô không có tiếp xúc thân mật gì với người đàn ông nào, duy nhất chỉ có Thẩm Tinh Hải.
Nhất định là hắn!
“Ta sẽ tốt hơn hắn ta.” Giang Trạm nói xong câu này, vội vàng bước ra đại sảnh.
Thời Sênh: “...” Ngươi đâu có quen anh ấy, sao biết sẽ tốt hơn được.
Một tháng sau, Thẩm Tinh Hải phái người đưa thư đến, yêu cầu Thời Sênh đi bắt tên Giang Trạm bị điên về.
Thẩm Tinh Hải bất hạnh, hắn không biết tại sao Giang Trạm truy sát hắn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thời Sênh đến phục trí tưởng tượng của Giang Trạm.
Thời Sênh đích thân đi đưa Giang Trạm về, cô hận không thể tát vào mặt hắn một cái.
“Ngươi gây chuyện đủ chưa?”
“Chưa.”
Thời Sênh thấy đau đầu, giọng trầm trầm: “Ta không thích Thẩm Tinh Hải, cũng không thích ngươi.”
Giang Trạm chau mày.
Hắn nghe giọng nói của cô từ từ vọng lên.
“Chuyện tình cảm, không thể cưỡng ép, dù ta đồng ý lấy ngươi, chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc... Con người đều ích kỷ, ta cũng vậy, hơn nữa ta còn ích kỷ hơn người thường... Người mà ta thích không có ở đây, thì ta sẽ đi tìm anh ta...”
“... Giang Trạm, ngươi sẽ gặp được người tốt hơn.” Thời Sênh nói vào trọng tâm, “Cho ta một ít máu đi!”
Giang Trạm bị đánh thức bởi câu nói cuối cùng, hắn tức giận đập bàn nói: “ Không có cửa, cửa sổ cũng không có.” Rồi vội vàng bước đi.
Thời Sênh: “...”
Sau này, Giang Trạm không biết học được ở đâu chiêu theo đuổi phụ nữ, tất cả chiêu thức học được đều dùng với Thời Sênh.
Thời Sênh kiếm mấy cô gái cho Giang Trạm thử nghiệm. Kết quả là mấy cô gái đó không có ai quyến rũ được Giang Trạm.
“Người mà ta thích là cô. Cô đừng tìm đám phụ nữ này cho ta. Bất luận cô có chấp nhận hay không, thì cũng không liên quan đến chuyện ta có theo đuổi hay không.”
Thời Sênh thấy hơi bó tay, cuối cùng cô dứt khoátcũng không cần máu nữa, bỏ nhà ra đi.
Một người mà đối xử quá tốt với mình, cũng sinh ra nghi ngờ.
Dứt sớm thì xong sớm.
Giang Trạm lại trở thành giáo chủ của Ma giáo.
Do đó bức họa của Ma giáo biến thành - - Cả thế giới tìm Ma giáo phu nhân.
Nhưng vốn dĩ không ai thấy cái gọi là Ma giáo phu nhân.
...
Độc trên người Phó Diệc Vân không có thuốc giải. Hằng ngày hắn ta đều phải trải qua bao sự giày vò đau khổ. Hắn ta không chết, mà sống một cách ngắc ngoải thoi thóp.
Nhưng sống như thế cũng chẳng hề dễ chịu, cứ một lúc, độc tố trong cơ thể lại phát tác. Những lúc như vậy, hắn chỉ muốn chết quách cho xong.
Càng đến lúc như vậy, hắn lại càng căm hận Liễu Nhứ.
Do độc tố, mà gương mặt hắn xấu xí thảm hại, nên chỉ còn cách đeo mặt nạ.
Hắn tham gia tranh đoạt Hoàng vị, nhưng cuối cùng cũng thất bại.
Người chiến thắng cũng không phải Phó Diệc Thụy nằm trong tầm ngắm của hắn, mà là Thất hoàng tử.
Người này trước nay không có động tĩnh gì, chỉ yên phận làm Thất hoàng tử tầm thường. Không ai biết, rốt cuộc Thất hoàng tử đã thành công như thế nào để đăng cơ Hoàng vị. Khi mọi người phản ứng rầm rộ, thì Thất hoàng tử cũng đã lên ngôi Hoàng Thượng, vì vậy đại quyền đều nằm trong tay hắn.
Phó Diệc Thụy bị chém đầu, còn Phó Diệc Vân thì coi như đã tàn phế, nên thoát được một mạng, được phong làm một Vương gia nhàn rỗi, và bị giam lỏng ở đất phong.
Đám người ồn ào huyên náo, những tiếng ồn ào đó vẫn vang vọng bên tai không dứt.
Phó Diệc Vân ngồi trên xe lăn, nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt trước mặt, nụ cười âm u ẩn hiện trên chiếc mặt nạ.
“Về đi.”
Người hầu bên cạnh lập tức đẩy xe đưa Phó Diệc Vân về. Trên đường về đi ngang qua một con hẻm, nghe thấy có tiếng người đang phẫn nộ la mắng.
“Mụ vợ thối tha, bảo ngươi kiếm tiền, ngươi lại chạy đến đây quyến rũ đàn ông, tiện nhân! Này thì quyến rũ người...”
Từ góc nhìn của Phó Diệc Vân, vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình trong con hẻm đó.
Một người đàn ông đang kéo một người phụ nữ, rồi vừa đấm vừa đá.
Người phụ nữ bị đánh đập tàn nhẫn. Cô ta cũng bắt đầu đánh trả, giọng lanh lảnh, “Châu Chí, ngoài ăn uống, chơi gái, đánh bạc ngươi còn biết làm gì. Dựa vào cái gì mà ngươi bắt ta kiếm tiền nuôi ngươi?”
“Dựa vào cái gì?” Châu Chí cười nham hiểm, túm lấy người phụ nữ rồi tiếp tục đánh đập, “Nếu không phải vì con tiện nhân nhà ngươi, ta bây giờ đã được ăn sung mặc sướng ở Ma giáo, chứ đâu có biến thành bộ dạng như thế này.”
Bây giờ, Ma giáo xưng bá thiên hạ, có ai nhìn thấy người của Ma giáo mà dám hỗn xược?
Lúc trước, nếu hắn không bị người phụ nữ này quyến rũ, thì đâu có bỏ Ma giáo mà đi.
Nếu không phải mạng hắn lớn, thì đã không còn sống đến bây giờ.
“Mẹ! Lúc đó là ngươi háo sắc, ngươi tự nguyện đi theo ta... Á!”
Mấy năm gần đây cô ta sống không ổn. Lúc đầu thì bị Phó Diệc Thụy thưởng cho đám người phía dưới. Sau đó cô ta trở thành công cụ phát tiết của đám người đó.
Sau này, khi Phó Diệc Thụy chết rồi, cô ta phải khó khăn lắm mới trốn thoát được, nhưng lại gặp phải Châu Chí. Khi ấy, trên người cô ta không có một văn tiền, võ công thì sớm đã bị phế bỏ, nên cô ta bị Châu Chí bắt, đành phải cưỡng ép ở chung với hắn.
Hằng ngày, lúc trên giường hắn đều thay đổi nhiều cách để giày vò cô, còn bình thường thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Liễu Nhứ cãi vã với hắn, thì cái nhận được sẽ là sự đánh đập tàn nhẫn hơn, nghiêm trọng hơn.
Nhưng Liễu Nhứ không thể thoát khỏi hắn, cô ta muốn sống, cô ta không muốn chết.
Cô ta càng không muốn sống chung với một người đàn ông như Châu Chí.
“Tiện nhân, ngươi dám chạy à? Ai bảo ngươi liếc mắt đưa tình với đàn ông...”
Gã đàn ông đang dùng hết sức để đánh đập, bỗng nhiên thấy sống lưng lạnh toát, động tác của hắn bỗng cứng đơ, rồi từ từ cúi đầu nhìn xuống.
Vũ khí nhuốm máu, xuyên thẳng vào lồng ngực hắn, lúc này, máu đang tí tách chảy xuống.
Ánh mắt Châu Chí lờ mờ, rời rạc, cơ thể hắn từ từ đổ rạp xuống đất, đè lên người Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ bị đánh đập đau đớn, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp. Cô ta còn chưa biết là ai đã cứu mình, thì bỗng ngất lịm đi.