Kiều Thiển Thiển đi du học, chuẩn bị cho việc sau năm năm nữa về nước và chiến đấu.
Nhưng ở chỗ Thời Sênh vẫn luôn gà bay chó sủa.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tần Hân vẫn chưa từ bỏ ý định, dăm ba ngày lại tìm cô gây sự một lần.
Lần nghiêm trọng nhất là cô ta dám bắt cóc Thời Sênh. Đương nhiên cuối cùng bị Thời Sênh đòi tới tận ba trăm ngàn coi như phí bồi thường cho việc bị kinh sợ, còn trói cô ta lại ba ngày đêm liền.
Cho dù Tần Hân biết rõ mình bị Thời Sênh trói nhưng cũng không tìm được chứng cớ nào nên cũng không thể tố cáo được, hơn nữa vốn dĩ cô ta là người bắt cóc đối phương trước.
Sau khi được cứu ra, Tần Hân cũng ra nước ngoài.
Hậu quả của chuyện này là nhà họ Tần ra sức ép công ty của Tần Ca.
Chỉ cần là tài nguyên mà Tần Ca có thể sử dụng, bọn họ đều sẽ ra mặt chèn ép.
Nhưng trong tình cảnh đó, Tần Ca vẫn làm cho công ty dần dần đi lên.
Là viên kim cương mới của ngành kinh doanh, Tần Ca bị không ít thiên kim tiểu thư theo đuổi.
Con gái thời nay chẳng quan tâm gì rụt rè hay không rụt rè, cứ coi trọng thì phải chiếm được đã.
Thời Sênh nhìn người đàn ông của mình bị tỏ tình tới lần thứ n+1 mà vẫn cực kỳ bình tĩnh.
“Em không thể lên, sao cô ta lại có thể?” Một fan chỉ vào Thời Sênh vừa bước vào thang máy chuyên dụng, tỏ vẻ không phục nói với lễ tân.
Lễ tân cười giải thích. “Tiểu thư, mong cô đừng gây trở ngại công tác của chúng tôi có được không? Nếu cô muốn gặp Tần tổng thì xin mời đặt hẹn trước. Nếu Tần tổng đồng ý gặp cô thì chúng tôi sẽ để cô lên.”
“Vậy cô ta có hẹn trước không?”
Tổng tài phu nhân nhà bọn họ còn cần phải hẹn trước sao?
Lễ tân thầm khinh bỉ trong lòng nhưng vẫn treo nụ cười trên miệng: “Thật xin lỗi, vấn đề này không thể trả lời cô.”
Fan đảo con mắt, đột nhiên bổ nhào về phía Thời Sênh. Cô vừa tiến vào thang máy thì cô ta cũng vọt vào theo. Cánh cửa hang máy cũng chậm rãi khép lại, vừa vặn ngăn cản những người bảo an.
Thời Sênh mặc rất tùy tiện, không phải quá trang trọng cũng không quá tuềnh toàng, fan kia đánh giá cô vài lần.
“Cô làm ở đây à?”
Cô gái này bộ dáng mười bảy, mười tám tuổi, hồng hào đáng yêu, môi mọng mắt to, nhìn khá thông minh, cũng không có ý đồ gì xấu xa.
“Không phải.”
Cô gái trẻ há miệng, hừ giọng không phục: “Vậy tại sao bọn họ cho cô lên mà không cho tôi lên.”
“Có lẽ là vì tôi đẹp.” Thời Sênh cười tự kỷ.
Cô gái chớp chớp mắt: “Cô nói điêu.”
Tuy rằng cô gái trước mặt này nhìn khá đẹp nhưng cũng không thể lấy lý do mặt đẹp mà có thể đi lên được.
Dùng mặt mà có tác dụng thì cô ta đã không phải dây dưa với mấy người lễ tân lâu như thế.
“Đinh!”
Cửa thang máy mở ra, Thời Sênh bước ra ngoài. Cô gái kia tới đây lại có vẻ sợ hãi, thò mặt ra ngoài nhìn nhìn. Đây là tầng riêng của Tổng tài nên phòng làm việc không nhiều, đa số đều bị đổi thành nơi thư giãn, nghỉ ngơi.
Liếc mắt một cái đã thấy màu xanh dạt dào, cực kỳ thoải mái.
Cô gái chần chừ một chút, đến khi thang máy sắp đóng lại thì cũng tiến ra.
“Cô tới gặp Tần Ca sao?” Cô gái chạy chậm đuổi kịp Thời Sênh. “Sao người ở đây lại ít thế?”
Nơi người khác làm tổng tài không phải người ra vào rất bận rộn sao?
Nhưng ở đây ngoài hai người ngồi thì chẳng còn ai cả.
“Cần nhiều người tới như thế làm gì?”
“Thế mới có phong phạm tổng tài.” Cô gái nói rất đương nhiên. “Ba tôi còn có tới vài thư ký ấy.”
Thời Sênh: “…” Em gái này chắc đọc nhiều tiểu thuyết về tổng tài quá rồi.
“Chị Kiều, vị này là…” Thư ký ngẩng đầu, thấy bên cạnh Thời Sênh có một cô gái đang đi theo thì không khỏi hỏi một câu.
“Fan của Tần tổng nhà các cô.”
Thư ký: “…” Ngài lại mang fan đi gặp ông xã mình? Tổng tài phu nhân thật là rộng lượng! Không sợ đám yêu diễm đê tiện bên ngoài kia dụ dỗ tổng tài chạy à?
Cô gái đối mặt với câu hỏi của thư ký thì cỗ ương ngạnh, kiêu ngạo ban nãy đã bay biến cả, có vẻ hơi sợ hãi, chắc sợ bị đuổi ra.
“Tần tổng đang họp, chắc 20 phút nữa sẽ xong.” Thư ký nói với Thời Sênh một câu rồi lại cúi đầu làm việc.
Thời Sênh gật đầu, lại đưa mắt nhìn cô gái kia. “Vào đi!”
“A? Có thể chứ?” Cô gái tò mò nhìn về phía văn phòng mà Thời Sênh vừa mở cửa ra.
Cô còn tưởng mình sẽ bị đuổi xuống đấy?
Chị gái này thật tốt!
Cô gái tò mò đánh giá văn phòng, rộng rãi sáng sủa, nhiều nhất chính là sách.
Trên các giá đều ngập tràn sách.
Cô gái tò mò đi về phía giá sách xem xét.
“A, Tần tổng cũng có quyển sách này sao?” Cô gái như phát hiện ra đại lục mới, từ trên giá rút xuống một cuốn sách, “A a a! Còn là bản có chữ ký nữa, tôi còn không có đấy!”
Thời Sênh liếc mắt nhìn cuốn sách trên tay cô gái, quyển sách đó…
Sao lại giống tiểu thuyết của cô vậy?
“Em rất thích tác giả Đại Đại này.” Cô gái cầm sách chạy tới, “Chị có biết tác giả Đại Đại không? Tiểu thuyết của chị ấy siêu hay, truyện nào cũng cuốn hút, nhưng chuyên đào hố không lấp, chị ấy chỉ viết hoàn đúng hai cuốn, nhưng lượng sách tiêu thụ cực kỳ tốt.”
Tác giả mà cô nói chính là tôi đó.
Hai quyển kia của Thời Sênh cũng không coi là đã kết thúc trọn vẹn, tuy nhiên so với các cuốn khác thì tốt hơn nhiều, ít nhất số lượng từ cũng kha khá.
“Chị nghĩ Tần Tổng có chịu tặng quyển sách này cho em không?” Cô gái bày ra vẻ mặt chờ mong, hoàn toàn đã quên mình tới đây là vì ai.
“Không đâu.” Cuốn truyện này là Tần Ca cố ý giữ lại, sao có thể đưa cô ta được chứ.
“A? Keo kiệt như vậy…” Cô gái oán hận nhét cuốn sách vào giá, sau đó lại không cam lòng rút ra vài lần, cô ta cũng rất muốn có một bản có chữ ký.
Đại Đại chỉ ký hai mươi cuốn, giờ có tiền cũng chẳng mua nổi.
Thời Sênh tìm tìm, đi tới giá sách lục lọi một hồi, cô nhớ có mấy bản nháp có chữ ký của cô khi gửi đi biên tập.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn lên trên, tên não phẳng nào lại để cao như thế?
Lúc cô đang chuẩn bị đi kéo ghế để trèo lên thì đột nhiên có một cánh tay từ sau vươn ra, lấy cuốn sách xuống.
“Xong rồi?” Thời Sênh nhận lấy sách rất tự nhiên.
Không biết Tần Ca vào từ lúc nào, cô gái trẻ ngồi trên sô pha trợn mắt há mồm nhìn.
“Ừ.” Tần Ca liếc nhìn cô gái một cái, nói với giọng không vui: “Em lại đi đâu dụ dỗ về một cô học sinh thế kia?”
Bộ dạng đáng yêu, vừa thấy liền biết hợp khẩu vị của cô.
“Oan uổng, người ta tới tìm anh đó.”
“Tìm anh mà em còn dẫn người vào?” Ánh mắt Tần Ca mang theo vài phần nguy hiểm. “Em không sợ anh yêu người khác à?”
Cô không có nửa điểm cảm giác bị uy hiếp nào sao?
“Sợ cái gì, anh mà yêu người khác, em giết cả hai là được rồi.” Thời Sênh đáp nhẹ nhàng, bâng quơ.
Tần Ca cực kỳ bất đắc dĩ.
Cũng chỉ có hắn mới chịu được tính tình cổ quái, bạo lực của cô.
Thời Sênh đi tới bên bàn, cầm lấy bút, ký tên mình lên sách.
“Giờ người cũng gặp, sách cũng có rồi, về nhà đi.” Thời Sênh nhét quyển sách vào tay cô gái.
Vẻ mặt cô gái sững sờ, hết nhìn sách lại nhìn Thời Sênh.
Nửa phút sau.
“A a! Chị là Đại Đại, không ngờ em được thấy người thật rồi.” Cô gái la lên.
Tần Ca: “…”
Không phải nói tới tìm hắn sao?
Sao hắn lại có cảm giác cô bé này tới tìm bà xã mình mới đúng?
“Đại Đại, chừng nào thì chị lấp hố Hồn Mỹ Nhân thế, em muốn đọc kết thúc?”
“Đại Đại, chị thích nhất nhân vật nào của mình trong truyện?... A a a a, em cũng thích hắn nhất, rất đẹp trai.”