Trả lời như vậy, không những đến tay Trang đại nhân và Vũ Văn Tuần.
Mà còn đến tay một người khác nữa.
Người đàn ông áo trắng đứng trên cửa sổ, thân như cây ngọc, mái tóc đen được buộc lên một nửa, dùng Bạch Ngọc Quan để cố định, nửa còn lại rủ xuống phía sau.
Người đàn ông đọc lại những gì viết trên giấy, giọng nói có kèm theo cả ý cười, “Trang Quỳnh này thú vị thật.”
“Cái gì mà thú vị, chủ nhân, nàng ta làm thế này không phải là tự sát sao?” Thiếu niên hầu hạ bên cạnh lắc đầu.
“Vũ Văn Tuần không dám động đến nàng ta.” Người đàn ông quay người, một gương mặt tuấn tú vô song bất ngờ hiện ra trước mặt.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, kèm theo nụ cười nhàn nhạt, một đôi mắt hoa đào ấm áp, tình cảm, như mùa xuân đang phảng phất nơi đây.
Cảm giác đầu tiên cho người khác, đây chính là một người đàn ông ấm áp.
Ấm áp đến mức hận không thể dâng hiến tất cả mọi thứ cho anh ta.
Cho dù thiếu niên đã ngắm nhìn rất nhiều năm, nhưng lần nào cũng bị vẻ đẹp của chủ nhân mình làm cho ngỡ ngàng.
Một lúc sau, thiếu niên mới định thần được trước vẻ đẹp của chủ nhân mình, “Chủ nhân, tại sao Hoàng thượng kiêng dè Trang gia như vậy?”
Đầu ngón tay người đàn ông lướt qua môi, hơi cười, “Ta cũng không biết.”
Thiếu niên: “...” Người không biết, vậy sao dáng vẻ như đã dự tính trước vậy?
...
Hành động của Thời Sênh không bị hạn chế, sở thích hàng ngày của cô từ nuôi cá, phát triển thành hàng ngày lang thang trong cung. Bây giờ, trong cung đều nói cô thất sủng, nhưng thân phận của cô vẫn còn. Những người kia sau lưng thì cười trên nỗi đau của người cô, nhưng bề ngoài thì không dám để lộ ra.
Nhưng cũng có người ngoại lệ ----
“Ồ, không phải Quý Phi tỉ tỉ sao? Sao hôm nay lại đến Ngự Hoa Viên vậy?”
Thục Phi dáng điệu diễm lệ, dẫn theo một hàng dài cung nữ, đi ngay phía sau lưng.
Gần đây Thục Phi được sủng ái, có thể gọi là vô cùng thuận lợi.
Bên cạnh Thời Sênh chỉ đem theo một cung nữ duy nhất là Đào Tẩm, so với đám người đông đúc như kia của Thục Phi, khí thế đúng là một trời một vực.
Thời Sênh dòm ngó từ trên xuống dưới Thục Phi với ánh mắt thăm dò, “Xem ra cô cũng không gặp di chứng gì, sức khỏe tốt nhỉ.”
Gương mặt Thục Phi cứng đờ, trong đầu vụt qua cảnh ở Lạc Tuyết Viên.
“Tỉ tỉ, tỉ cho rằng mình bây giờ vẫn là Vân Quý Phi trước kia sao?” nàng ta vẫn dám nhắc tới chuyện này.
“Đúng là không phải.” Thời Sênh gật đầu tán đồng.
“... Xem ra gần đây tỉ tỉ đã tự mình hiểu mình.” Không có sự sủng ái của Bệ hạ, tiện nhân này không còn hung hăng ngang ngược như trước nữa.
Thục Phi thầm chửi trong lòng, còn cho rằng mình là Vân Quý Phi được Bệ hạ sủng ái sao? Bây giờ, nếu không phải dựa vào Trang gia và thân phận Quý Phi của nàng ta, thì trong hậu cung này ai cũng muốn đạp cho nàng ta hai cái.
“Tỉ tỉ, chi bằng chúng ta qua bên kia ngồi.” Thục Phi chỉ về cái đình ở phía xa xa.
Thù lần trước, dù thế nào nàng ta cũng phải trả lại.
“Không đi.” Ai có thời gian mà chơi trò cung đấu với ngươi.
“Tỉ tỉ, vậy là tỉ không nể mặt thần thiếp rồi? Mời tỉ tỉ nói chuyện thôi mà cũng không được?” Thục Phi ghé sát Thời Sênh, nàng ta định đưa tay kéo Thời Sênh.
Thời Sênh phản xạ lùi về phía sau, ai mà biết được phản ứng của Thục Phi còn nhanh hơn cô, thân người trượt ra, bổ nhào xuống hồ nước phía trước.
Một tiếng ‘tùm ủm’, tiếng nước bắn lên.
Thời Sênh: “...” Ai dô, mẹ kiếp!
Thời Sênh ngẩng đầu tìm nam chính.
Điệu bộ này của Thục Phi, rõ ràng là nam chính đang ở gần
Quả nhiên, Thời Sênh nhìn thấy long liên của Vũ Văn Tuần ở chỗ không xa.
“Cứu... Cứu mạng...” Thục Phi vùng vẫy trong nước.
Cung nữ, Thái giám xung quanh rối rít, cuống quýt đi cứu người, rõ ràng là gần như vậy, lại không có người nào vớt Thục Phi lên...
Các ngươi thiểu năng à?
‘Tùm ủm!’
Ở phía không xa lại có tiếng tùm ủm vọng lên.
Một bóng người nhanh chóng bơi về phía Thục Phi. Thục Phi đang vùng vẫy kịch liệt trong nước, không ngừng ấn người cứu nàng ta xuống dưới.
Lục Nhược tốn rất nhiều sức mới cứu được Thục Phi lên, đến lúc nàng ta chuẩn bị lên bò, thì đột nhiên nàng ta lại bắt đầu vùng vẫy lại.
Thời Sênh khoanh tay trước ngực phỉ nhổ với Đào Tẩm, “Không phải chân bị chuột rút thì là bị rong rêu quấn chân.”
“Nương nương....” Bệ hạ đến rồi, sao người lại có thể bình thản như vậy được, với góc nhìn của Bệ hạ vừa rồi, chắc chắn sẽ cho rằng nương nương đẩy Thục Phi xuống nước!
Toàn thân Vũ Văn Tuần toát ra vẻ lạnh lùng, hắn từ phía bên cạnh cô đi tới, rồi nhảy ùm xuống nước, khiến một đám người phải ngạc nhiên.
“Bệ hạ!”
Vũ Văn Tuần đưa Lục Nhược lên trên, có lẽ Lục Nhược đã uống mấy ngụm nước, nên bị ngất đi. Vũ Văn Tuần không để ý mà tự mình hô hấp nhân tạo cho nàng ta.
“Khụ khụ khụ khụ....” Lục Nhược ho dữ dội rồi tỉnh lại.
Cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy, đám người kia lấy đâu ra áo khoác đem đến cho Thục Phi và Lục Nhược mỗi người một cái.
Đương nhiên Vũ Văn Tuần ôm lấy Lục Nhược, Thục Phi thì được người khác dìu đi, sắc mặt nhợt nhạt, dáng vẻ đáng thương nhìn Vũ Văn Tuần, “Bệ hạ!”
Vũ Văn Tuần nhìn Lục Nhược, rồi giao nàng ta cho người ở bên cạnh, hắn đi tới bên cạnh Thục Phi, bế nàng ta theo kiểu công chúa.
“Bệ hạ....” Thục Phi thuận thế dựa người vào trong ngực Vũ Văn Tuần, giọng nói nhỏ nhẹ.
Cảnh này....
Quá giống nhau.
Vũ Văn Tuần cho tất cả mọi người tới Tuyên Hòa Điện, Thời Sênh cũng không ngoại lệ.
Thời Sênh nhún vai không thèm để ý, đưa ánh mắt nhìn về phía long liên của Vũ Văn Tuần.
Một lúc sau, cô lại quay lại.
Người đàn ông áo trắng đứng cạnh long liên, người hắn quay ngang, nên không nhìn rõ diện mạo, nhưng khí chất lại không thể so sánh với người thường.
“Người đó là ai?” Thời Sênh hỏi Đào Tẩm.
Trong ký ức của nguyên chủ không có người này, trong kịch bản cũng không có nhân vật phù hợp...
Thế giới này là thế giới có linh khí, nhưng rất mong manh. Mong manh đến mức, bây giờ cô cũng chưa thể dẫn khí vào trong cơ thể.
Đào Tẩm đưa mắt nhìn sang bên đó, hơi lắc đâu, “Nô tì chưa tùng gặp.”
Không biết Vũ Văn Tuần nói gì với người đàn ông áo trắng đó, mà hắn vội vàng quay người rời đi.
...
Tuyên Hòa Điện.
Lục Nhược và Thục Phi đều đã thay bộ y phục sạch sẽ khác. Thục Phi vẫn tựa vào người Vũ Văn Tuần, còn Lục Nhược thì bưng chén trà ngồi phía dưới.
Thời Sênh đứng ở giữa.
“Vân Thục Phi, cô đã biết tội chưa!” Trong lòng Vũ Văn Tuần bị kích động, lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để trừng trị nữ nhân đáng ghét này.
“Người nói ta có tội thì là có tội, dù gì người cùng là Hoàng đế, người là to nhất, người thấy vui là được.” Thời Sênh ra vẻ sống chết mặc bay.
“Vân Quý Phi!” Vũ Văn Tuần tức giận, ném chén trà bên cạnh xuống dưới.
Thời Sênh nhảy về sau một bước, dễ dàng tránh được chén trà đó.
Cô chớp mắt, vẻ vô tội hỏi, “Bệ hạ, tay người có đau không?”
Vì muốn Lục Nhược và Thục Phi uống trà cho ấm người lên, nên chén trà này rất nóng.
Vừa rồi Thục Phi và Vũ Văn Tuần đổi chỗ cho nhau, nhưng cung nữ lại không kịp đổi chén trà của hai người, nên Vũ Văn Tuần cầm phải chén trà nóng bỏng của Thục Phi.
“Bệ hạ.....” Thục Phi vội vàng cầm tay Vũ Văn Tuần lên xem, có lẽ do bị tràn ra một ít, nên mu bàn tay hắn đều ửng đỏ.
Vũ Văn Tuần dùng tay áo che tay lại. Hắn chỉ thấy mất mặt, rõ ràng là rất đau, nhưng chỉ có thể cố chịu đựng, “Không sao.”
Trong lòng lại càng hận Thời Sênh.
“Mau đi lấy thuốc đến đây.” Thục Phi đâu có nghe Vũ Văn Tuần, chỉ muốn thể hiện ra mình là một ái phi hiền thục trước mặt Vũ Văn Tuần.
Vũ Văn Tuần sa sầm mặt, “Trẫm nói không sao.”
Ngữ khí của hắn thực sự không tốt, khiến Thục Phi sợ chết khiếp. Nàng ta cũng không dám víu tay Vũ Văn Tuần nữa, mà nhìn Vũ Văn Tuần bằng ánh mắt sợ hãi.