Thời Sênh không biết, lúc này, Lục Nhược và hệ thống đã phán đoán ra chuyện không gian của cô.
Lúc này, cô nắm lấy cằm Tiểu Hà, cười híp mắt hỏi, “Nói lại một lần nữa, là ai sai phái ngươi?”
Vừa rồi, Tiểu Hà bị dùng hình, đau đến mức sắp mất đi ý thức, lúc này, lại bị Thời Sênh bóp chặt, làm gương mặt nàng ta đỏ bừng, hô hấp khó khăn.
Trong ánh mắt mơ hồ, nụ cười của nữ nhân đang bóp cằm hiện lên vô cùng rạng rỡ, xán lạn. Tiểu Hà nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nàng ta phản chiếu trong ánh mắt bình thản của đối phương.
Đối diện với ánh mắt của Thời Sênh, Tiểu Hà cảm thấy bản thân mình như đứng trên vách núi, sau lưng là vực sâu vạn trượng, không cẩn thận sẽ rơi thẳng xuống.
Xung quanh cô là Cấm vệ quân bao vây, nhưng cô như không nhìn thấy gì, cũng chẳng thèm để tâm bọn họ có xông đến chỗ nàng ta một nhát chí mạng hay không.
Cô ấy không sợ chết sao?
Trong đầu Tiểu Hà hiện ra một câu hỏi.
Nhưng nàng ta nhanh chóng chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện này nữa. Nàng ta há hốc miệng, giống như một con cá rời khỏi nước, hô hấp càng trở nên khó khăn hơn.
Không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít đi.
“Ngươi yên tâm, ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ để đệ đệ của ngươi đi cùng ngươi.” Thời Sênh ép sát vào Tiểu Hà, giọng đầy ác ý.
“Không… Không được.” Nàng ta chỉ có một người thân, nàng ta không thể để đệ đệ chết được.
Nhưng tại sao tất cả mọi người đều dùng đệ đệ của nàng ta để uy hiếp nàng ta?
Nàng ta chỉ muốn sống một cách yên ổn, tại sao lại làm khó nàng ta như vậy?
“Bởi vì đây là điểm yếu của ngươi.” Thời Sênh nới lỏng tay, để Tiểu Hà có thể hô hấp, “Vì vậy bọn họ có thể dễ dàng nắm được vận mệnh của ngươi.”
“Cô...” Không phải cũng vậy sao?
“Không như vậy.” Lông mày Thời Sênh cong cong, “Chân đất không sợ xỏ giày, ta không có gì đáng sợ, ta không sợ chết, ta cũng không sợ bọn họ đối phó với ta.”
Nhưng gia tộc của cô.
“Ta không quan tâm đến bọn họ.” Thời Sênh như hiểu được Tiểu Hà đang nghĩ gì.
Cô không quan tâm đến bọn họ.
Vì vậy sống chết của bọn họ cũng không liên quan gì đến cô?
“Cô... có thể cứu đệ đệ của ta không?” Tiểu Hà ghép từng chữ rời rạc.
“Không thể.”
Ánh mắt của Tiểu Hà bỗng thấy có chút tuyệt vọng.
“Bởi vì hắn đã chết rồi.” Thời Sênh tiện miệng nói dối.
Tiểu Hà bỗng mở to hai mắt, “Cô lừa ta... làm sao cô có thể biết được?”
“Ta là người của Trang gia.”
Sắc mặt Tiểu Hà trắng bệch như không còn một giọt máu.
“Muốn báo thù không?” Thời Sênh hơi cười, giống như một ác ma mới từ địa ngục bò lên, giẫm những bước chân mê hoặc vào những người đang ở giữa ranh giới trắng đen, khiến bọn họ rơi vào hắc ám, “Muốn báo thù thì nói với ta, là ai sai khiến ngươi.”
Tiểu Hà hít thở hai hơi, nàng ta khó khăn quay đầu nhìn Thục Phi.
“Bệ hạ, Vân Tiệp dư bất kính như vậy, quy thuộc vào tội mưu phản, người còn đợi gì nữa.” Thục Phi tức giận nói đầy vẻ chính nghĩa.
Thời Sênh hung hăng, thái độ như không coi ai ra gì, kích thích ngọn lửa giận của Vũ Văn Tuần, “Bắt nàng ta lại cho trẫm.”
Cấm vệ quân nghe lệnh, lập tức làm theo. Thời Sênh lấy từ trong không gian ra một viên đá rất kỳ lạ, viên đá bay vèo vèo, một luồng khí vô hình đang tán rộng ra.
Thiết kiếm không ở bên người, thêm cái thân thể rách nát này, chỉ có thiểu năng mới đánh với bọn họ.
Cấm vệ quân xông lên đều lần lượt đụng phải chướng ngại vật trong suốt, va đập mạnh đến mức choáng váng ngất đi.
Một đám người không hiểu ra sao, chỉ thò tay sờ sờ trước mặt, không có bất kỳ chướng ngại vật nào.
Nhưng bọn họ vừa tiếp tục xông vào bên trong, thì lại vẫn bị như cũ, tại sao lại không thể xông vào.
Đám người này ngơ ngác nhìn nhau.
Đây là cái gì vậy?
“Yêu quái...” Không biết là ai hét lên, “Có yêu quái!”
Ở truyện thuần cổ đại, yêu quái là thứ thực sự rất dễ dọa người.
Bọn họ tín phụng thần, sợ yêu ma quỷ quái.
Cấm vệ quân kéo nhau, lê lết bò lùi về phía sau, gương mặt tỏ rõ sự kinh sợ nhìn Thời Sênh.
Lúc này, hình như Thời Sênh không còn là một cô nương dung mạo như hoa, mà là một con quái vật ba đầu sáu tay, mặt xanh lè đang nhe nanh múa vuốt.
Thời Sênh trừng mắt, yêu quái cái ông nội nhà ngươi!
Có yêu quái nào mà xinh đẹp như cô không?
“Minh công tử, mau qua đây.” Có người xông ra kéo tay Minh Khâm.
Vừa rồi hắn nhìn thấy cô cầm thứ gì đó, nhưng thứ đó quá nhỏ, hoàn toàn nằm trọn trong lòng bàn tay cô, nên không nhìn được là gì.
“Nhìn cái gì mà nhìn.” Thời Sênh luôn cảm thấy mình bị một bộ máy tinh vi đang thăm dò, vì thế nên căm hận trừng mắt nhìn lại.
Minh Khâm chớp mắt, kéo tay áo, rồi cười nói, “Nàng ta sắp bị cô bóp chết rồi đó.”
Thời Sênh cúi đầu nhìn, vừa rồi cô không chú ý, nên tay dùng lực hơi mạnh, gương mặt Tiểu Hà đã xanh lét, cảm giác như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
Không ai có thể vào, nên Thời Sênh tự nới lỏng cho Tiểu Hà.
Tiểu Hà cố gắng hít thở thật nhanh, sau khi lồng ngực đã có đủ không khí, nàng ta mới hít thở chậm chậm lại.
Có lẽ vừa rồi suýt chút nữa như nằm trên sợi dây tử thần, nên Tiểu Hà không để lộ thần sắc sợ hãi yêu quái gì đó, mà ánh mắt lộ rõ sự hung ác ngước nhìn Thục Phi.
“Là Thục Phi.” Tiểu Hà nghiến răng nghiến lợi nói, “Tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Thục Phi, lần này nô tì nói thật, nếu có nói bậy, sẽ bị trời đánh chết.”
Thời Sênh ngước nhìn Thục Phi.
Nhưng lúc này, những người bên cạnh, sớm đã bị yêu quái dọa cho hồn bay phách lạc, nên còn ai chú ý đến những gì mà bọn họ vừa thảo luận nữa đâu.
Là một học sinh giỏi đã từng được giáo dục một cách khoa học, Lục Nhược rất muốn nói không thể nào có yêu quái, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh và thân phận hiện tại của mình, nàng ta liền thu lại câu nói đang mấp mé bên miệng của mình.
Đến chuyện xuyên không cũng xảy ra rồi, thì yêu quái gì gì đó dường như cũng rất bình thường.
“Ta nói...” Thời Sênh hất hất cằm.
“Yêu quái, ngươi đừng có lại đây!” Đức công công chặn trước Vũ Văn Tuần, bộ dạng ‘ngươi dám qua đây, ta sẽ liều mạng với ngươi.’
Thời Sênh: “...”
Kiếm của ông đâu?
Vũ Văn Tuần vẫn dò xét Thời Sênh, nét mặt không lộ rõ sự sợ hãi, nhưng ánh mắt thì có vẻ không tốt lắm.
Mẹ kiếp!
Nam chính này lại có ý định quái quỷ gì đây?
“Thục Phi.” Thời Sênh nhìn Thục Phi.
Người Thục Phi run cầm cập, nàng ta nắm lấy tay áo Vũ Văn Tuần, thử lùi về phía sau.
“Không phải ta... Đừng bắt ta...” Sắc mặt Thục Phi trắng bệch, ánh mắt khiếp sợ, lắc đầu lia lịa.
“Ngươi còn dám ngụy biện!” Thời Sênh hếch lông mày lên, “Nô tì nhà ngươi đã khai rồi.”
“Không có, Không... không phải ta... nàng ta... nàng ta... nói láo.” Giọng Thục Phi run run không thành lời.
“Ý ngươi là ta vu oan cho ngươi?” Thời Sênh dựng mặt.
Thục Phi nắm lấy tay áo Vũ Văn Tuần, “Bệ hạ, bệ hạ, nàng ta là yêu quái, nàng ta là yêu quái, người mau giết nàng ta đi.”
“Dám nói đại tiên ta là yêu quái, ngươi ăn gan hùm mật gấu hả?” Thời Sênh bất ngờ hét lớn.
[…] Ký chủ lại bắt đầu lên mặt rồi đấy.
Tiếng hét lớn của Thời Sênh, làm Thục Phi khiếp sợ co rúm lại, dưới bộ y phục hoa lệ, lại có một chất lỏng chảy ra, một mùi khó ngửi lan tỏa trong không khí.
“Đi mời Hư Không đại sư.” Vũ Văn Tuần trấn tĩnh, sai Đức công công.
Thực ra, Đức công công cũng hơi sợ, yêu quái gì gì đó, nghe nói đều là kẻ ăn thịt người.
Ông ta cẩn thận di chuyển về phía sau, thấy Thời Sênh không có ý ngăn mình, nên ông ta lấy hết sức bình sinh chạy thục mạng ra khỏi đại điện.
Ra khỏi đại điện, cả người Đức công công đều mềm nhũn.
Có yêu quái, có yêu quái!
Tìm Hư Không đại sư.
Hư Không đại sư.....
Đức công công nhìn trái nhìn phải một hồi, không phân biệt được phương hướng, sau đó dùng tốc độ như thi chạy 100 mét nhanh chóng xông ra ngoài.
Trong hoàng thất, không nhiều thì ít cũng phải có một vài đạo sĩ, để đề phòng quái lực loạn thần nào đó làm loạn.
Vị Hư Không đại sư này, đương nhiên là được Hoàng thất nuôi.