“Quốc sư, chuyện này liên quan đến bộ mặt quốc gia, nếu như cô biết, thì không nên giấu diếm.”
Đại thần bên cạnh đều cố gắng nhẫn nhịn, rồi bước lên trước nói với Thời Sênh.
“Nhìn không hiểu thì là nhìn không hiểu.”
Giọng nói của hai người không nhỏ, người trong đại điện đều nghe thấy.
Trong lòng Lục Nhược đang có tính toán, nhưng nàng ta không nói gì cả.
“Quốc sư có lẽ nào là khinh thường món quà của bổn hoàng tử?”
Ngón tay trỏ của Thời Sênh đặt lên cằm, khóe môi hơi nhếch lên.
Minh Khâm biết cô muốn nói những lời khó nghe, đưa ánh mắt đồng tình liếc nhìn Nhị hoàng tử.
“Biết đồ này là gì không?”
“Không phải vừa rồi Chiêu nghi nương nương đã nói rồi sao?” Nhị hoàng tử không hiểu Thời Sênh có chủ ý gì, “Thứ đồ này gọi là đồng hồ.”
Nụ cười trên gương mặt Thời Sênh trở lên rạng rỡ, “Sinh nhật người ta lại tặng đồng hồ. Ngươi muốn sửa tên đổi họ, nhận giặc làm cha hả?”
Tặng đồng hồ….
Tiễn người chết. (*)
(*)送钟 Tặng đồng hồ và 送终 Tiễn người chết có cách đọc giống nhau.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng hiểu ra, đổ dồn ánh mắt nhìn Nhị hoàng tử với sắc mặt không thiện ý chút nào.
Nhưng mà tại sao Quốc sư đại nhân lại dùng từ nhận giặc làm cha, là có ý gì?
Nhị hoàng tử vẫn chưa định thần lại, “Tại sao lại không thể tặng đồng hồ?”
“Đương nhiên có thể, ta không nói là không thể.”
Nhị hoàng tử lạnh lùng hừ lên một tiếng, coi thường nháy mắt ra hiệu với người của mình, giọng khinh bỉ: “Ngươi không thể làm cho nó chuyển động, thì đừng có chuyển đề tài.”
Lông mày Thời Sênh cong lên, “Nếu như ta có thể làm cho nó chạy, thì ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện, thấy thế nào?”
“Điều kiện gì?” Nhị hoàng tử chau mày.
“Cũng không khó, cởi trần chạy quanh phố Khổng Tước một vòng.”
Mọi người: “…” Thế còn không khó?
Nhị hoàng tử cắn răng, “Nếu như ngươi không thể làm cho nó chạy thì sao?”
Thời Sênh không thèm để ý, “Điều kiện tùy ngươi đưa ra.”
Nhị hoàng tử trong lòng cảm thấy lo lắng, có vẻ như muốn bỏ cuộc giữa chừng, nữ nhân này tự tin như vậy, không chừng lại có thể làm cho chiếc đồng hồ đó chạy được.
“Cái này…”
Thời Sênh nhìn hắn, cười mà như không, Nhị hoàng tử như lửa đốt trong lòng.
Nếu như hắn nhận thua, thì làm mất mặt Tây Lương.
Có lẽ nữ nhân này chỉ mạnh mồm mạnh miêng, muốn dọa hắn thôi.
Hắn tìm bao nhiêu người, nhưng không ai có thể làm cho nó chạy, hắn không tin cô có thể làm được.
Nhị hoàng tử lấy lại bình tĩnh, cắn răng lên tiếng, “Được.”
“Ngươi đem nó lại đây.” Thời Sênh chỉ huy Nhị hoàng từ.
“Quốc sư đại nhân khí thế hơn người.” Nhị hoàng tử tức đến mức xanh mặt.
“Không chuyển đến đây thì thôi.”
Nhị hoàng tử: “…”
Nhị hoàng tử cho người đem chiếc đồng hồ đến trước mặt Thời Sênh. Thời Sênh lại chỉ huy họ đặt nó xuống.
Thời Sênh lần mò tới vị trí lắp mấy cục pin, rồi sau đó tháo chiếc nắp ở bên dưới ra, cô lấy mấy cục pin đã bị oxy hóa ở bên trong ra, răng rắc mấy cái rồi lại lắp vào.
“Tích tắc, tích tắc, tích tắc....”
Âm thanh thánh thót vang vọng khắp trong đại điện.
Gương mặt Thời Sênh lạnh lùng, kiêu căng, điều này vô cùng khoa học. Mọi người có thể nói rằng cái này là là do một không gian khác đánh rơi xuống.
Nói cho cùng người còn có thể đến đây, thì đồ vật làm sao có thể không đến được.
Đúng vậy.
Thế giới hư ảo, trí tưởng tượng là chính, không cần phải tùy tiện gây chuyện.
Lại càng không phải chơi trò tìm em gái cô.
Mấy người đỡ chiếc đồng hồ đứng dậy, âm thanh tích tắc tích tắc càng rõ ràng hơn.
Kim giây chạy nhanh như bay.
Ánh mắt của mọi người đều tỏ vẻ kỳ lạ.
Cả đại điện im lặng không ai lên tiếng, chỉ còn lại những tiếng chuyển động tích tắc.
“Nhị hoàng tử định khi nào thì cởi trần chạy?” Thời Sênh hếch mặt, cười híp mắt rồi hỏi.
Huênh hoang ra vẻ thì ai chẳng biết, bản cô nương là tổ tông của giới ra vẻ lên mặt đây.
Nhị hoàng tử: “...”
“Quốc sư, đừng đùa với Nhị hoàng tử nữa.” Vũ Văn Tuần phá vỡ không khí trầm lặng, dù gì cũng là nước phụ thuộc của mình, không thể quá đáng.
“Ai đùa với hắn.” Thời Sênh nhếch khóe môi, “Hôm nay, hoặc là hắn tự đi, hoặc là ta sẽ ra tay. Nhưng nếu ta động thủ, thì không chắc rằng hắn có thể sống để trở về Tây Lương được hay không đâu.”
Vũ Văn Tuần lạnh lùng lên tiếng, “Quốc sư!”
“Hét cái gì?” Thời Sênh móc móc tai, “Ta không có điếc.”
Cả đại điện lại một lần nữa yên lặng kỳ lạ, không ai dám tùy tiện mở miệng.
Nơi nào có Quốc sư, thì nơi đó nhất định có chiến hỏa.
Vũ khí sinh tồn của việc trở mặt với nhau.
“Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra, tứ mã nan truy. Nhị hoàng tử muốn nuốt lời sao?” Thời Sênh thấy Nhị hoàng tử không lên tiếng, liền nói thêm câu nữa.
“Ai muốn nuốt lời, chạy thì chạy.”
Vũ Văn Tuần muốn ngăn lại nhưng không được, chỉ có thể nhìn chằm chằm theo Nhị hoàng tử cởi trần chạy xung quanh phố Khổng Tước.
May thay lúc này trời cũng dần tối, nên người trên phố Khổng Tước không đông, chuyện cởi trần chạy quanh phố Khổng Tước cũng ít nhiều người biết.
Nhưng ánh mắt của những đại thần này vô cùng kỳ lạ, trong lòng thầm thỏa mãn.
Ngươi muốn lên mặt đắc ý à, lật thuyền rồi chứ gì?
Nhị hoàng tử không chịu được những ánh mắt đó, nên rút lui trước, quay trở về trạm dịch để gặm nhấm vết thương.
Nhị hoàng tử vừa đi, các đại thần bắt đầu dâng lễ vật cho Vũ Văn Tuần.
Đồ tặng hoàng đế, không cần phải quý nhất, chỉ cần vừa quý vừa đặc biệt.
Tặng quà xong, thì đến ca múa tiêu khiển, chuốc rượu say đến mơ mơ màng màng.
Thời Sênh rời khỏi đại điện trước, đi ra ngoài điện hít thở không khí.
Một cánh tay từ phía sau thò ra, ôm lấy cánh tay của cô, rồi kéo cô vào chỗ hòn non bộ ở bên cạnh.
Phản ứng có điều kiện của Thời Sênh là rút kiếm, rồi đâm nhanh như sét đánh về phía đó.
“Hự...”
Minh Khâm thấy cánh tay bị thanh kiếm sượt qua, có chút bó tay, “Trang tiểu thư, nàng không thể dịu dàng hơn một chút sao?”
“Ai bảo ngươi tập kích ta.” Thời Sênh cất thiết kiếm vào, ánh mắt dừng lại ở cánh tay của hắn.
Y phuc trắng và máu đỏ tươi, thực ra không cần ánh sáng cũng rất dễ nhìn thấy.
“Ta nghĩ một chút.” Minh Khâm ôm lấy cánh tay, “Lời đề nghị lần trước của Trang tiểu thư, ta có thể đồng ý với nàng.”
Thời Sênh: “...”
Không, chúng ta không hứa hẹn gì!
Lần này chúng ta thực sự không hứa hẹn gì.
Tạm biệt!
Thời Sênh quay người định đi, Minh Khâm liền với tay nhanh chóng giữ chặt cô lại, rồi ấn người cô vào hòn non bộ.
Giọng nói kèm theo ý cười và cả vài phần cưỡng chế, “Trang tiểu thư, bây giờ nuốt lời cũng đã muộn rồi.”
Thời Sênh bất chấp, “Bắt ngươi ở bên dưới cũng đồng ý sao?”
Minh Khâm cúi người, ghé sát đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng cắn một cái, “Chỉ cần có thể ở cạnh nàng, thì làm gì ta cũng đồng ý.”
Tim Thời Sênh hơi rung lên, sự ngứa ngáy buồn buồn ở cổ, khiến cô thấy hơi bực bội khó chịu trong lòng.
“Chúng ta mới gặp nhau có mấy lần, ngươi không thấy thứ tình cảm như vậy rất kỳ lạ sao?”
“Với nàng thì không giống như vậy.” Minh Khâm ôm chặt cô hơn, “Từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã biết, nàng không giống vậy.”
Giọng hắn đột ngột trầm xuống, “Trước đây ta không tin chuyện kiếp trước kiếp này, nhưng khi nhìn thấy nàng, ta luôn luôn có cảm giác chúng ta đã từng ở với nhau, nên kiếp này chúng ta cũng sẽ phải ở với nhau, không ai có thể ngăn cản được chúng ta.”
Trong lòng Thời Sênh hơi giật mình.
Hồi ức của hắn...
Đang khôi phục sao?
Có lẽ, mỗi lần Hệ thống đều rất rõ hồi ức của hắn. Trước đây chỉ có sau khi nhập linh lực của vào trong nội thể của hắn, hắn mới có cảm giác thân thuộc.
Nhưng bây giờ, về cơ bản, cô không nhập linh lực vào cơ thể hắn, hắn lại tự có cảm giác thân thuộc rồi.
Hệ thống sắp không kiểm soát nổi Phượng Từ rồi.
Không hiểu tại sao Thời Sênh lại nảy ra suy nghĩ như vậy.
Cô luôn luôn hiểu rằng, thế giới này có rất nhiều người, lợi hại đến mức khiến người khác phẫn nộ. Cô cũng không phải là duy nhất, chỉ là một trong số đó.
Khác với một số người, cô càng lạnh lùng ích kỷ một chút, thì lại càng không sợ chết một chút.
Vì vậy, mới có thể đứng cao hơn bọn họ.
Thế nên Phượng Từ, chàng cũng là một trong những người đó sao?