Ngày thứ hai Lam Thanh liền cuốn gói về công ty. Anh là một người rất bận rộn mà.
Lúc đi còn dặn dò bốn người trợ lý chăm sóc Thời Sênh thật tốt.
Ngoài hai người trợ lý là Tiểu Phó và Tiểu Bảo thường xuyên được điều đến làm trợ lý cho Nguyên chủ thì hai người còn lại đối với Thời Sênh cũng rất thân quen.
Tất cả hợp đồng của Nguyên chủ, việc to việc nhỏ đề là do bọn họ phụ trách xử lý, Lam Thanh giao cho bọn họ nhiệm vụ chính là mọi lúc mọi nơi đều chú ý đến động thái của Nguyên chủ.
“Chị Lam, đây là lịch trình của ngày hôm nay.” Tiểu Bảo là một chàng trai trẻ, tác phong làm việc nhanh nhẹn, ngoại hình lại đáng yêu khiến người đối diện nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.
“Lễ bấm máy chính thức tôi không đi.” Thời Sênh không ngẩng đầu lên nói.
“Dạ?” Tiểu Bảo lờ mờ không hiểu, lễ bấm máy chính thức quan trọng như vậy cũng không đi sao?
Thời Sênh đập đập điện thoại, dường như đang muốn trút giận lên cái điện thoại đó vậy, “Bọn họ dám đổi vai nữ chính của tôi, tại sao tôi không thể để cho bọn họ tức giận một chút chứ.”
Tiểu Bảo giương mắt chăm chú nhìn lên điện thoại của Thời Sênh, chị Lam đang chơi trò chơi gì vậy, thật quá tàn bạo.
Tiểu Bảo nghĩ một lúc rồi nói, “Em đi nói với anh Lương và chị Mai.”
Anh Lương và chị Mai chính là hai người trợ lý mà Lam Thanh cử đến, Thời Sênh cũng không biết tên của hai người đó nên dứt khoát bắt bọn họ gọi như vậy.
Ừm, còn phải nói với chị Trần.
Hình như địa vị thấp nhất ở đây là cậu ta và Tiểu Phó…
Vẫn còn một người anh em đồng cam cộng khổ với cậu ta, Tiểu Bảo vẫn là rất vui vẻ yên tâm.
“Đừng nói với chị Trần, nếu không chị ấy sẽ trừ lương cậu đấy.” Lúc Tiểu Bảo chuẩn bị ra ngoài, Thời Sênh nhỏ giọng nói với theo.
Tiểu Bảo: “…” Cho dù không nói cho chị Trần, chị ấy đọc được tin tức trên báo chẳng phải cũng sẽ biết hết sao?
Đây không phải làgiấu đầu hở đuôi sao? Cuối cùng vẫn là bị mắng.
Rõ ràng là Tiểu Bảo còn quá nhỏ để nhìn ra thủ đoạn trốn tránh việc bị mắng của Thời Sênh. Sau khi tin tức trên báo được công bố, Thời Sênh ra lệnh cho bốn người bọn họ tất cả đều phải tắt nguồn điện thoại.
Cuộc gọi của Trần Nguyên căn bản là không thể gọi đến.
Nếu không phải vì Trần Nguyên ở bên này không thể đi được thì chị ta đã đáp máy bay đến để dạy dỗ Thời Sênh một trận rồi.
Lễ bấm máy chính thức của “Nắng gắt” quan trọng như vậy, mà con bé lại dám không tham gia! Lại còn không chịu nhận điện thoại, thật là…
Thời Sênh yên tâm thoải mái chơi game trong khách sạn mấy ngày liền. Mãi đến khi đạo diễn đến thông báo cô có cảnh quay, lúc đó cô mới chậm chạp lết người đến phim trường.
Anh Lương và chị Mai đều là hai người trợ lý vô cùng chuyên nghiệp, đồng nhất mặc đồ màu đen, đeo kính đen, đứng phía sau Thời Sênh. Cái khí thế đó… nào đâu có giống đến làm trợ lý, động tác như là đến canh trừng thì đúng hơn!
Phó đạo diễn đến đón cô cũng bị cảnh tượng này dọa một phen, vị này sao lại giống như đến để phòng chống tội phạm vậy!
Lễ bấm máy chính thức không tham gia, mấy ngày sau đó cũng không thấy lộ diện…
Không phải là phó đạo diễn suy nghĩ lung tung, suy cho cùng trước đó vai nữ chính là được định sẵn cho cô. Sau đó đột nhiên bị một người mới toanh cướp đi mất, cô nổi khùng lên cũng là một điều dễ hiểu.
“Lam tiểu thư, bây giờ đang quay đến cảnh đối thủ của nữ chính và nam chính. Một lát nữ sẽ đến cảnh quay của cô. Cô đi nghỉ ngơi rồi trang điểm trước nhé…”
Thời Sênh ngẩng cao cằm, dẫn theo vài người, khí chất khiến người khác ngạc nhiên bước vào phòng trang điểm riêng.
Nhân viên trong hiện trường làm phim lập tức bàn tán xôn xao.
“Người lúc nãy có phải là ảnh hậu Lam không?”
“Hình như là vậy… Lần trước mọi người có nói cô ấy ở cùng một tầng với đoàn làm phim chúng ta, nhưng mà chưa từng thấy xuất hiện lần nào. Tôi còn cứ nghĩ bọn nó nói vớ vẩn cơ? Thật không ngờ đúng là cô ấy thật…”
“Cô ấy diễn vai nào?”
“Bây giờ chúng ta còn chưa biết, chỉ còn xót lại một vai diễn thôi.”
“Không phải chứ? Vai diễn đó không được tốt mà…”
Ôn Kiều nghe được những lời mấy nhân viên trong đoàn đang xì xào bàn tán, ánh mắt khẽ dao động, sau đó nghe đạo diễn gào to mới bước xuống theo hướng đèn chiếu.
Đợi Ôn Kiều quay xong là sẽ đến lượt Thời Sênh.
Vai diễn được ấn định của Thời Sênh quả thực không được tốt lắm, nghiện ma túy, đánh nhau, phản nghịch… thuộc vào loại nhân vật đểu giả phản diện.
Hóa trang của một cô gái lưu manh, vô cùng lòe loẹt, đầu tóc rối tinh rối mù, mặc áo da gắn đầy đinh tán, quần bó sát, cứ mỗi bước chân đều phát ra tiếng tinh tang.
Thời Sênh mặc đồ lên cảm thấy có đôi chút thích thú với điều lạ, thiếu nữ phản nghịch sao!
Nam chính trong bô phim này là ảnh đế đang rất hot trong thời điểm hiện tại, Giang Bách Vũ.
À, đúng rồi!
Còn là tên đàn ông cặn bã vô trách nhiệm của nữ chính kiếp trước.
“Tiểu Thâm, em như thế này…” Giang Bách Vũ quan sát Thời Sênh một lượt từ trên xuống dưới, gương mặt lộ vẻ không nhịn được cười, “Không hề giống với con đường trước đây em đi nha.”
Giang Bách Vũ và Nguyên chủ có hợp tác qua vài lần, coi như là người quen.
Thời Sênh liếc anh ta một cái, “Liên quan gì đến anh.”
Giang Bách Vũ nổi tiếng trăng hoa. Chỉ cần là một cô gái xinh đẹp, anh ta liền có thể trọc ghẹo. Những tai tiếng về tình dục của anh ta nhiều vô kể.
Loại đàn ông như vậy, vẫn là nên tránh xa một chút thì tốt hơn.
Bản cô nương đây không muốn dùng tế kiếm (dùng trong lễ tế, truy điệu người chết) của anh ta làm bẩn bảo kiếm của cô.
Giang Bách Vũ bị Thời Sênh chẹn họng, biểu cảm gương mặt có đôi phần cứng đờ, cuối cùng đành làm bộ dạng thong dong, không biết làm sao, quay đầu đi nói chuyện với đạo diễn.
Đợi Giang Bách Vũ nói xong, đạo diễn lại gọi Thời Sênh qua để nói chuyện về cảnh diễn.
“Lam tiểu thư, chuyện lần trước tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng mà cô cũng biết, bộ phim này biên kịch là Ngải Duy Tư có quyền quyết định toàn bộ vai diễn…” Đạo diễn thân hình hơi đậm, có chút ngiêm túc, lời nói rõ ràng rành mạch, nhưng căn bản đều là những lời xã giao.
Thời Sênh biểu cảm thản nhiên, không lộ rõ đang vui mừng hay là tức giận, “Đạo diễn Chung, tôi chẳng qua chỉ là đi cửa sau mới vào được đây, không cần thiết phải giải thích với tôi nhiều như vậy.”
Đạo diễn Chung: “…” Cô đi cửa sau, không sai, nhưng mà cô có thực lực mà, ông không nói không được.
“Vậy tôi nói về cảnh diễn…” Đạo diễn Chung bắt đầu quang quác nói về cảnh diễn.
Cả khuôn mặt Thời Sênh tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Đạo diễn Chung nhìn con mắt thiểu năng của Thời Sênh, có đôi chút nói không vào.
Ấn tượng tốt về Thời Sênh trong lòng ông dần dần trượt xuống. Trước đây cô gái này rất biết nghe lời. Tại sao khi trở thành ảnh hậu rồi, tính cách lại biến đổi trở thành xảo trá tai quái như thế này.
“Bắt đầu quay thôi.”Đạo diễn Chung trong lòng như có lửa đốt, cuối cùng kết thúc chủ đề, bắt đầu quay phim.
Những điều mà vai diễn này của Thời Sênh cần chính là kiêu căng hống hách, trong mắt không coi ai ra gì, chính là cái cảm giác toàn thế giới chỉ có cô là đúng. Thời Sênh hoàn toàn dựa vào bản năng vốn có để diễn.
Giang Bách Vũ làm cho cảnh quay của cô lỗi mất mấy lần.
“Anh rốt cuộc là có diễn được không vậy.” Cuối cùng Thời Sênh không thể tiếp tục kiên nhẫn, bắt đầu nối cơn điên, “Đã diễn mấy lần rồi, anh còn muốn làm nó lỗi mấy lần nữa hả!”
Giang Bách Vũ bị người đối diện gào rống lên khiến sắc mặt biến đổi rất khó coi. Trước đây tại sao lại không hề biết tính cách của Lam Thâm lại tệ đến mức này.
Đạo diễn Chung: “…” Câu này chẳng phải là nên để ông nói hay sao?
Cô ảnh hậu này hôm này uống nhầm thuốc nổ à?
Giang Bách Vũ sau đó vẫn quay lỗi mấy lần. Thời Sênh hận một nỗi không thể táng chết anh ta.
Giang Bách Vũ khóc không ra nước mắt. Đây là lần đầu tiên anh quay phim chung với Lam Thâm. Trước đây không hề cảm thấy cô em gái này lợi hại nhiều đến mức nào.
Nhưng lần này, anh hoàn toàn không thể kiểm soát cảnh phim, thực sự sức hút trên phim trường của cô ta quá mạnh…
“Tiểu Bảo, điện thoại của tôi đâu.”Thời Sênh với ra bên ngoài gào to.
Một đám người nhìn Thời Sênh một cách khó hiểu, không biết cô muốn làm gì.
Tiểu Bảo từ trong ánh nhìn kỳ lạ của đám người đó đưa điện thoại cho Thời Sênh.
Thời Sênh vuốt mở điện thoại, nhìn một lúc tín hiệu trên máy, chỉ có một cột, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Mật khẩu wifi là gì?”
Đám người: “!!!”
Ảnh hậu à, cô định làm gì vậy, muốn phát trực tiếp cảnh ảnh đế quay lỗi sao?
Tiểu Bảo lập tức đưa mật khẩu cho cô.
Thời Sênh trực tiếp tìm một chỗ rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Giang Bách Vũ vẫn đứng dưới ánh đèn chiếu. Hình như cô vẫn còn là cô gái lưu manh kiêu ngạo hống hách trong phim, nói chuyện vô cùng chua ngoa.
“Ảnh đế Giang, tôi hy vọng sau khi tôi ngồi chơi xong ván game này, anh có thể tìm được trạng thái tâm lý.”
WTF?
Chơi game?
Đám người xung quanh rất vinh dự được nghe những âm thanh nền rất hot trong trò chơi trên điện thoại của Thời Sênh.