“Điều đó còn phải nói. Cậu đã từng thấy Cố thiếu đi gần với phụ nữ như vậy bao giờ chưa? Càng không nói đến việc chủ động dắt tay phụ nữ.”
“Ấy, người phụ nữ lần trước của Tiền Phong…”
“Xuỵt! Muốn chết à, là tự người phụ nữ đó bổ nhào đến chứ…”
Diệp Tịnh Y nghe thấy những lời bàn tán ở phía sau. Cả khuôn mặt nhăn nhó, trừng mắt Thời Sênh một cách căm phẫn.
Người phụ nữ đó có gì tốt.
Lâm Trạch Nam gọi cô ta là nữ thần, đến cả Cố thiếu cũng bảo vệ cô ta như vậy.
“Diệp Tử.” Cô gái đứng bên cạnh vỗ cỗ cô ta, “Cậu còn giận à?”
Diệp Tịnh Y bấm bấm móng tay, vành mắt bắt đầu phát đỏ, tức tối nói: “Cô ta dựa vào đâu chứ, chẳng qua chỉ là một ả diễn viên.”
“Diệp Tử…”Cô gái đó thở dài, mấy việc yêu đương này thật là không dễ nói.
Lâm thiếu không thích cô ta cũng không có cách nào khác.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Lâm thiếu đối với Thời Sênh cũng không phải là một dạng yêu đương, chính là nhìn thấy Thời Sênh và Cố thiếu đi bên cạnh nhau, Lâm thiếu cũng không dám nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào với Thời Sênh.
Thế nhưng đạo lý này cô hoàn toàn hiểu, trái lại Diệp Tịnh Y lại không hiểu, hoặc có lẽ cô ta hiểu nhưng cô ta lại cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi.
…
“Vù vù vù …”
Tiếng xe máy gầm rú vọng lên từ con đường trên núi, mười mấy chiếc motor đã được cải trang dũng mãnh phi lên phía trước, tốc độ vô cùng nhanh, những bóng đèn nhấp nháy tạo nên vùng ánh sáng rực rỡ.
Đám người này vây quanh Cố Trì xoay xung quanh vài vòng rồi đứng trộn lẫn vào nhau ở phía đối diện.
Phe cánh phân chia một cách vô cùng rõ ràng.
Trên người bọn họ mặc một bộ quần áo đồng nhất, nhìn có vẻ giống mấy tay đua chuyên nghiệp, xe cũng khác với xe bên này của Cố Trì, ngoài màu sắc không giống nhau, rõ ràng là cùng một nhãn hiệu và kích cỡ.
Người bên đó huýt sáo một cái rất vang, một người trong đám những người đó xuống xe, bước những bước rất dài về phía bên này.
Lâm Trạch Nam đã đi qua đó, không biết người nói những gì, gã thanh niên kia lại quay trở về.
Lâm Trạch nam chọn ra bốn người, để bọn họ lên xe, “Tiền đặt cược vẫn là dựa theo bàn bạc trước đây, mọi người cẩn thận.”
Những vị thiếu gia này khi đua xe đều có tiền đặt cược. Đám người phía đối diện cũng không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng chỉ là mấy đại gia, không phải là người trong phạm vi của Cố Trì thì sẽ là vì để đẹp mắt nên mới chuẩn bị trọn cả bộ trang phục như thế.
Xung đột trước đây xảy ra giữa bọn họ, cách giải quyết chính đua xe.
Một câu không hợp chỉ cần dùng nghĩa đen của từ đua xe để giải thích sẽ vô cùng rõ ràng.
Quy tắc rất đơn giản, hai bên đều cử ra bốn người, xuất phát từ đỉnh núi và kết thúc ở chân núi, người của bên nào đến trước bên đó sẽ thắng.
Cố Trì đối với việc này hình như không có hứng thú, cúi đầu xuống nhìn mặt đất.
“Lão đại.” Lâm Trạch Nam đưa một cái ipad cho Cố Trì.
Cố Trì giơ tay đỡ lấy, chuyển tay đưa cho Thời Sênh, người đang ngồi bên cạnh.
Thời Sênh: “…” Thời điểm này mà vẫn có thể chơi điện tử sao?
“Phát trực tiếp.” Cố Trì chậm dãi nôn ra ba từ.
Thời Sênh ấn mở ipad, trên đó đã thay đổi mấy bức ảnh, là ảnh chụp bầu trời.
Thời Sênh lặng lẽ like cho đám thiếu gia này.
Trò này chơi đủ là được rồi.
Lại còn muốn phát trực tiếp hiện trường.
Thời Sênh không thích đua xe, cô thích đấu kiếm hơn.
Một câu không hợp thì đấu kiếm có vẻ phù hợp hơn với phong cách của cô.
Những chiếc xe trong cảnh tượng này đang đuổi theo nhau, thậm chí còn có người không ngại nguy hiểm đâm lên trước.
Vẫn may là đến cuối cùng không có gì nguy hiểm, bình an đến đỉnh núi, thắng cuộc là người của bên đối phương.
Sau tiếng hoan hô reo hò chính là tiếng mắng chửi, gã thanh niên lúc trước giơ tay lên tỏ ý bảo mọi người im lặng.
Hắn ta bước về phía Cố Trì. Gã thanh niên này ít nhất cũng cao đến một mét tám. Hắn ta đứng trước mặt Cố Trì, tất cả tia sáng đều bị chặn lại.
Gã thanh niên đó tùy ý nhìn lướt qua Thời Sênh một lượt, đối với việc cô là ai dường như không hề có một chút hứng thú, từ trên cao nhìn xuống Cố Trì, “Cố Trì, chúng ta cùng đua một trận.”
“Phương Tử Ngôn, mày muốn kiếm chuyện à?” Lâm Trạch Nam từ đằng sau đi đến, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm Phương Tử Ngôn.
Bầu không khí những người xung quang bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Phương Tử Ngôn vận động nắm đấm, cười một tiếng rất cợt nhả. Hắn ta đột nhiên vung nắm đấm đánh lên mặt Lâm Trạch Nam.
Lâm Trạch Nam bị đánh khiến cả người loạng choạng, đám người phía sau ngay lập tức chửi bới liên tục rồi quây lại thành một vòng tròn.
“Tao nói chuyện với Cố Trì, mày xen vào làm gì. Nếu đã lựa chọn làm con chó của Cố Trì thì hãy làm cho tốt bổn phận của một con chó nên làm.” Phương Tử Ngôn nói năng rất khó nghe, trong ngữ khí còn mang theo đầy sự khinh thường Lâm Trạch Nam.
“Phương Tử Ngôn, mẹ mày, mày vừa nói cái gì?” Lâm Trạch Nam muốn xông lên cho tên Phương Tử Ngôn vài phát đấm, nhưng lại bị Cố Trì ngăn lại.
Bên tai Thời Sênh có gió, trước mắt bỗng tối sầm lại, có thứ gì đó vừa phủ lên trên đầu cô.
Thời Sênh giơ tay muốn ném nó xuống nhưng lại bị ai đó ấn chặt, “Đừng nhìn, một lúc nữa sẽ xong.”
“Chẹp… Cố Trì mày mà cũng học cách thương hoa tiếc ngọc rồi à? Người phụ nữ này chính là cái người tên Lam Thâm trong giới giải trí đúng không? Thật không ngờ mày lại thích loại phụ nữ như thế này…”
Giọng nói của Phương Tử Ngôn bỗng im bặt.
Thời Sênh chỉ nghe thấy âm thanh của từng nắm đấm đấm lên cơ thể và cả những tiếng hậm hực vì đau đớn mà phát ra.
Thời gian kéo dài không lâu, cũng chỉ đến khoảng năm sáu phút, tất cả những âm thanh ồn ào đều biến mất cùng một thời điểm.
Giống như cô vừa bước vào một không gian không có một bóng người.
Thời Sênh vén thứ đang che lấy mình ra, nhìn về phía trước, thế nhưng phía trước lại là một màu đen thui.
Cô nhìn lên trên, là Cố Trì đang đứng chắn trước mặt cô.
Cố Trì quay người, hơi hơi cong lưng, nhìn ngang tầm với Thời Sênh, “Đưa cô về nhà.”
Thời Sênh sững sờ nhìn cậu ta mấy giây, lần này phản diện đại nhân thật là lợi hại nha!
Đến lúc Thời Sênh lên xe mới nhìn thấy kết cục của đám người đó, gần như toàn bộ đều đang nằm bò trên mặt đất.
Cửa kính xe chầm chậm kéo lên, Thời Sênh nhìn thấy gã thanh niên tên Phương Tử Ngôn đó, vẻ mặt u ám nhìn đang nhìn theo cô.
Đúng vậy, đang nhìn cô.
Không phải nhìn Cố Trì.
Trên đường về nhà rất yên tĩnh, Cố Trì một mạch đưa Thời Sênh về đến tận cửa phòng.
“Ngủ ngon.” Cố Trì đưa tay dụi dụi trán của Thời Sênh, “Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Cậu ta như chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, ấn ấn trên mặt điện thoại vài lần.
Chuông điện thoại của Thời sênh lập tức vui vẻ vang lên.
Thời Sênh lấy điện thoại ra xem, là một số điện thoại lạ, cô ngẩng đầu nhìn Cố Trì.
“Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?” Hình như cô chưa từng nói cho cậu ta biết mà nhỉ?
Cố Trì không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh đèn trên lối đi lấp lánh trong mắt cậu ta, thế nhưng trong đồng tử cậu ta lại chỉ có hình bóng một người là cô.
Đúng lúc Thời Sênh nghĩ rằng cậu ta sẽ không trả lời mình thì cậu ta chầm chậm nói, “Những thứ tôi muốn biết thì đều có thể biết được.”
Thời Sênh có chút lờ mờ: “…” Tổng tài bá đạo sao?
Ây yo... chết tiệt, đây không phải là tiêu chuẩn của nữ chính đấy chứ?
Bây giờ bản cô nương thăng cấp rồi sao? Lại có thể kết đôi với cả tổng tài bá đạo thân phận cao quý như vậy.
Thời Sênh cả khuôn mặt ngẩn ngơ bước vào phòng, mãi đến khi cô đóng cửa lại Cố Trì mới xoay người rời đi.
Về đến tầng dưới, Cố Trì theo thói quen tắt nguồn điện thoại, thế nhưng ngay giây tiếp theo cậu ta nhăn nhăn mày, khởi động lại điện thoại.
Pin của điện thoại còn rất ít, cậu ta tìm ở phòng khách cũng không tìm thấy sạc pin.
Cố Trì mở danh bạ điện thoại ra, bên trong còn có hai số điện thoại, trong đó một số điện thoại là của Lâm Trạch Nam, số còn lại chính là của Lam Thâm, tên lưu trong danh bạ chỉ có một chữ Thâm.
Cố Trì gọi điện thoại cho Lâm Trạch Nam hỏi sạc pin điện thoại ở đâu. Lâm Trạch Nam nhận được điện thoại cứ nghĩ rẳng bản thân mình nghe nhầm điện thoại, hỏi đi hỏi lại mấy lần mới xác nhận chính xác là cuộc gọi đến của lão đại nhà cậu ta.
Cố Trì từ trước đến giờ chưa từng làm những việc như thế này, những việc như sạc pin cho điện thoại luôn là do Lâm Trạch Nam làm. Đột nhiên nhận được cuộc gọi của Cố Trì hỏi sạc pin điện thoại ở đây, cậu ta có thể không ngạc nhiên sao?