Trên con đường nhỏ trong rừng, một nữ nhân khoanh hai tay trước ngực, thong thả bước đi.
Mái tóc đen tùy ý buộc phía sau, nhìn rất sạch sẽ gọn gàng, khóe miệng hơi hơi cong lên, vẻ mặt lười biếng, mang theo vài phần phóng khoáng, lưu manh.
Phía sau cô có vài người đi theo, thi thoảng lại chỉ chỉ trỏ trỏ cô.
“Là nàng sao?”
“Khí chất không giống lắm...”
“Hay là bắt lại trước?”
“Ngươi đùa đấy à, nàng giết nhiều người như vậy, chúng ta làm sao mà bắt được nàng. Ta thấy nên về gọi người thì hơn...”
“Có lý, các ngươi đi theo nàng, tavề gọi người.”
Một người trong số đó rời đi, ngay khi những người còn lại chuẩn bị đi theo, bóng người vừa rồi còn cách bọn họ không xa lại đột nhiên biến mất.
Mấy người đó lập tức lao ra, xem xét bốn phía.
Nhưng ngay cả bóng ma cũng không nhìn thấy.
Mấy người hai mắt nhìn nhau, cô lại có thể biến mất trong chớp mắt dưới sự giám sát của bao nhiêu người thế này.
“Ha!”
Âm thanh lảnh lót vang lên bên cạnh.
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về phía một cây đại thụ bên cạnh, cành lá rậm rạp, không thấy gì cả.
Mấy người thật cẩn thận tới gần đại thụ, ngửa đầu nhìn lên.
Nữ nhân mặc váy đen ngồi trên thân cây, hơi hơi lắc chân, làn váy thêu hoa văn màu đỏ, thoáng lóe sáng theo cử động của cô.
“Các ngươi ngại mạng quá dài à?” Thời Sênh chống vào thân cây, cụp mắt nhìn đám người phía dưới, ngữ khí kiêu ngạo tự tin.
Mọi người: “...”
Chạy!
Mấy người cực kỳ ăn ý, xoay người ngự kiếm xông lên không trung nhanh như chớp.
Thời Sênh: “...” Này cũng quá không có cốt khí.
Còn không nói được một câu hung ác nào!!
Thời Sênh nhảy từ trên cây xuống, chuẩn bị rời đi, ai ngờ đám người vừa rời đi lại lao từ trên trời xuống, phía sau còn có một đám người hùng hổ đi theo lại đây.
Thời Sênh: “...” Mẹ kiếp, hóa ra là đi gọi người.
Bắt nạt bản cô nương không có ai phải không?
Một đám người la hét bao vây Thời Sênh, có mấy người dừng ở phía sau, thân phận hẳn là cao hơn những người này rất nhiều.
“Vô Trần sư thúc.”
Ngay khi mấy kia người đáp xuống, những người khác đều cúi đầu, tôn kính kêu một tiếng.
Thời Sênh quan sát người cầm đầu vài lần, áo trường bào màu xanh phóng khoáng, tóc dùng ngọc quan buộc lên, ngọc bội đeo bên hông, dưới ngọc bội rủ xuống ba sợi tua rua hình lá trúc.
Nam tử mang theo nụ cười dí dỏm, ánh mắt lướt trên người Thời Sênh một lượt.
Cánh môi khẽ mở, “Đây là hồ yêu giết chết không ít người của Nhạc Dương Tông?”
“Vô Trần sư thúc, chính là nàng ta.” Người lúc trước đi theo Thời Sênh lập tức đứng ra xác nhận.
“Vậy bắt lại đi.” Vô Trần nhẹ nhàng phất tay.
Giống như đối với hắn mà nói, việc bắt Thời Sênh chỉ là chuyện động một ngón tay thôi vậy.
Mắt Thời Sênh híp lại, thiết kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay nàng, khí thế sắc bén bắn ra. Người bốn phía đều sợ hãi lùi lại phía sau.
Tất cả đều vừa tò mò vừa nghi hoặc đánh giá thiết kiếm trong tay Thời Sênh.
Đây là kiếm gì?
Khí thế lại mãnh liệt như vậy.
“Vô Trần sư thúc... Nàng ta rất lợi hại.”
Cả đám không dám tùy tiện tiến lên, hồ yêu này đã giết chết nhiều người Nhạc Dương Tông như vậy.
“Một con tiểu hồ yêu cũng khiến các ngươi sợ thế này, thật là mất hết cả thể diện của Vạn Thần Tông.” Giọng điệu của Vô Trần đều đều, nhưng vẻ chê bai nồng đậm khiến người ta không thể bỏ qua.
Một đám người xấu hổ gục đầu xuống.
Ánh mắt Vô Trần đảo về phía Thời Sênh, “Tiểu hồ yêu, ngươi ngoan ngoãn trở về cùng ta, ta sẽ không động thủ với ngươi, sao hả?”
Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm, kiêu ngạo cười nhạo một tiếng, “Ngươi tưởng mình thiên hạ vô địch sao? Còn không động thủ với ta?”
Tiểu hồ yêu ông nội ngươi, cả nhà ngươi đều là tiểu hồ yêu.
“Ồ?” Vô Trần hơi kinh ngạc, con ngươi như mang theo vài phần ý cười, “Tiểu Hồ yêu ngươi cũng to gan thật.”
Gan lão tử to đến mức có thể lên trời xuống đất.
Thân hình Thời Sênh khẽ nhúc nhích, lao về phía Vô Trần, thiết kiếm xẹt qua trong không khí, mang theo cả luồng khí động.
Vô Trần phản ứng rất nhanh, trước khi thiết kiếm đến trước mặt hắn, hắn đã vọt sang bên cạnh, “Tiểu hồ yêu, sao ngươi có thể nói động thủ là động thủ như thế.”
“Chẳng lẽ lão tử còn phải ăn với ngươi một bữa rồi mới động thủ sao?” Thời Sênh vung thiết kiếm chém xuống.
“Như vậy cũng được.” Vô Trần chân không chạm đất, như quỷ mị tránh đi thiết kiếm của Thời Sênh, “Nhìn cô xinh thế kia, ta cũng có thể nhận cô làm nha hoàn. Tiểu hồ yêu cô thấy thế nào.”
Tiểu hồ yêu!
Ông nội ngươi, gọi ông nội ngươi là tiểu hồ yêu!
Thời Sênh hung tợn nói: “Nhìn ngươi khó coi như vậy, để lão tử tiễn ngươi xuống địa ngục đi, đỡ chướng mắt.”
“Ta xấu sao?” Vô Trần kinh ngạc sờ mặt, “Ở Vạn Thần Tông, ta đứng đầu bảng mỹ nam đấy.”
“A, vậy Vạn Thần Tông các ngươi cũng đều mù cả rồi.” Thời Sênh cười lạnh, thân hình rất nhanh vọt đến bên trái Vô Trần, thiết kiếm chém xuống cổ Vô Trần.
Vô Trần nhìn như không chú ý, nhưng lúc thiết kiếm đến trước mặt, thân thể bay lên không, thiết kiếm quét qua dưới chân hắn, mủi chân hắn điểm nhẹ, dẫm chính xác lên thân kiếm của Thời Sênh.
“Tiểu hồ yêu, ngươi như vậy ta sẽ tức giận.”
“Ta còn đang phát hỏa đây.” Thiết kiếm của Thời Sênh hơi nghiêng, mũi kiếm lao về phía trước.
Linh lực bàng bạc tỏa ra từ thiết kiếm. Vô Trần hơi biến sắc, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, đẩy mạnh một cái, va thẳng vào linh lực mà thiết kiếm chém ra.
Luồng khí vô hình như sóng biển khuếch tán ra ngoài, người bốn phía đột nhiên bị luồng khí thổi bay.
Cơ thể Vô Trần bị ép phải lui ra sau một khoảng.
Máu trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên, hắn phải cố chịu đựng mới không hộc máu ra.
Luồng lực vừa rồi...
Hắn tiếp một chưởng như vậy, kinh mạch trong thân thể lại đều bị chấn động đến mức có dấu vết vỡ vụn.
Thời Sênh cầm thiết kiếm lật xem, vẻ mặt khó hiểu, hiển nhiên cô không biết kiếm của mình quá lợi hại như vậy.
Thực lực nam nhân này không thấp, vừa rồi cô cũng không dùng nhiều linh lực, nhưng qua thiết kiếm, uy lực phát ra lại lớn hơn vài lần.
Kiếm lợi hại của ta.
Thiết kiếm: “...” Dù gì tôi cũng vừa thăng cấp mà?
“Làm tốt lắm.” Thời Sênh cười tủm tỉm sờ sờ thiết kiếm.
Vũ khí để vênh váo phiên bản 2.0.
“Sư thúc...”
“Sư thúc, ngài không sao chứ?”
Đám đệ tử Vạn Thần Tông bị đánh bay, đều đứng lên vọt tới bên người Vô Trần.
Vô Trần đè nén máu tanh đang dâng lên yết hầu, thần sắc nặng nề hơn vừa rồi rất nhiều, “Kết trận.”
Nghe vậy, đệ tử Vạn Thần Tông lập tức tản ra, vây quanh Thời Sênh trong ba tầng ngoài ba tầng.
Nhưng trận pháp của bọn họ còn chưa bắt đầu, người ở giữa lại không thấy.
Thiểu năng, chẳng lẽ lão tử lại chờ các ngươi kết trận sao?
Vô Trần ngẩng đầu nhìn nữ nhân ngồi trên thiết kiếm, đáy mắt thoáng có cảm xúc khác thường.
Ngay tại lúc hắn ngây người, một bóng sáng màu tím rơi từ không trung xuống.
Cảm giác nguy hiểm nổi lên trong lòng Vô Trần.
“Lùi lại.”
Mọi người đồng thời chạy về phía sau.
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh phía sau làm bọn họ rợn tóc gáy, sức mạnh khiến người ta sợ hãi đuổi theo từ phía sau, mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt lưng áo.