Ngày hôm sau Thời Sênh đi ra ngoài, sáng sớm đã nghe có người đang bàn luận chuyện tối hôm qua lại có người chết.
“Còn chưa bắt được hung thủ, giờ ta ngủ cũng sợ hãi, không biết khi nào thì hung thủ tìm tới cửa...”
“Biết sao được, ngay cả người của Nhạc Dương Tông cũng không bắt được hung thủ.”
“Mụ vợ ta ấy, giờ ngủ cũng lo lắng, làm hại ta suốt ngày lo lắng đề phòng. Cứ cái tình hình này, ta tính toán đi ra ngoài trốn một đoạn thời gian rồi trở về.”
Giọng nói lảnh lót xen vào, “Đại ca, các ngươi đang nói gì vậy?”
Thời Sênh hơi nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy một cô nương nhỏ xinh, kéo một người nam nhân, tò mò hỏi mấy người vừa rồi thảo luận kia.
Đối phương thấy bộ dạng nàng đáng yêu, liền vui vẻ nói cho nàng.
“Tiểu cô nương, các ngươi không phải người nơi này, vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.” Có người khuyên cô nương kia.
Tiểu cô nương mỉm cười, “Cảm ơn đại ca nhắc nhở, có điều chúng ta là tới tìm người, nhất thời không thể rời đi được.”
“Chà...”
Tiểu cô nương cảm ơn mấy người kia, túm nam nhân đi sang bên cạnh.
“Huyền Phong, ngươi nghe được không, bọn họ nói nơi này có hồ yêu làm loạn.” Ngu Tiểu Thất đè thấp thanh âm.
“Liên quan gì bản tôn.” Huyền Phong lạnh mặt.
“Ngươi không thấy như vậy thật tàn nhẫn sao?” Ngu Tiểu Thất vô cùng phẫn nộ, “Hơn nữa hồ tộc chúng ta có quy củ, không thể tùy tiện thương tổn nhân loại.”
“Người và yêu không thể cùng tồn tại, đây là quy củ từ xưa đến nay.” Huyền Phong giam cầm Ngu Tiểu Thất trong ngực, “Ngươi lại xen vào việc của người khác bản tôn sẽ không ra tay.”
Ngu Tiểu Thất bất mãn nói, “Chính ngươi còn phải dựa vào ta.”
Sắc mặt Huyền Phong nhất thời tối sầm xuống, “Ngươi nói cái gì?”
Nhiệt độ xung quanh thoáng chốc như giảm xuống vài độ.
“Không có, không có.” Ngu Tiểu Thất vừa lắc đầu vừa xua tay, “Ngài rất lợi hại.”
Lúc này sắc mặt Huyền Phong mới khá hơn chút.
“Tiểu Y.” Vô Trần không biết từ chỗ nào đi ra, vỗ vai Thời Sênh, vừa lúc ngăn cách nam nữ chính phía trước, “Ngươi đứng đây làm gì?”
Thời Sênh nghiêng đầu, tầm mắt nhất thời trống trải, không thấy nam nữ chính đâu nữa.
Thời Sênh trừng mắt lườm Vô Trần một cái, “Người ngươi phải giết đã đến.”
“... Huyền Phong?” Hắn sắp quên mất chuyện hắn bị nữ nhân này uy hiếp tới giết người rồi.
“Sợ à?”
Tên Vô Trần này, lần đầu tiên gặp mặt cảm thấy hắn rất phong độ, trên thực tế lại là kẻ nhát cáy.
Bắt nạt kẻ yếu, tự kỷ còn thích huênh hoang tỏ vẻ.
Vô Trần như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, “Ta mà sợ hắn à, hắn ở đâu? Vì dân trừ hại, nghĩa bất dung từ.”
Thời Sênh chỉ chỉ đám người phía trước, “Đi về phía kia rồi.”
Vô Trần lập tức đi sang bên kia, đi vài bước, lại lộn trở lại, “Hiện giờ thực lực của Huyền Phong thế nào?”
Thời Sênh lườm một cái khinh bỉ, “Sao ta biết được, ta đã đánh nhau với hắn bao giờ đâu.”
Nguyên chủ chỉ bị nam chính đánh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng đánh trả, cho nên sau khi nam chính giải phong ấn, rốt cuộc thực lực thế nào, thì không ai biết được.
“Sao ngươi lại muốn giết hắn?”
Thời Sênh trầm ngâm một lát, “Dù sao chính là có thù, không đội trời chung, hắn không chết, ta sẽ không thoải mái.”
Vô Trần: “...”
Thù này lớn đến mức nào đây? Thù giết cha, hay hận đoạt vợ?
Vô Trần không thể hiểu nổi suy nghĩ của Thời Sênh, nhưng mà hắn càng ngày càng thích Thời Sênh như vậy.
Không giống những yêu quái đê tiện ngoài kia.
...
Thời Sênh cũng không đuổi theo nam nữ chính, có điều bọn họ ở đây, chắc chắn sẽ không rời đi trước khi sự việc moi tim chấm dứt.
Thời Sênh vẫn tin rằng, tác giả đại thần sẽ đưa nam nữ chính đến trước mặt cô.
Cho nên nàng hoàn toàn không vội.
Buổi tối, quả nhiên nam nữ chính xuất hiện ở khách điếm cô đang ở.
Lúc Thời Sênh đi ra phân phó tiểu nhị đưa nước thì nhìn thấy hai người ăn cơm ở đại sảnh.
Ngu Tiểu Thất liến thoắng nói không ngừng, vẻ mặt Huyền Phong không kiên nhẫn, nhưng vẫn không cắt lời Ngu Tiểu Thất.
Đại khái là ánh mắt Thời Sênh quá trắng trợn, Huyền Phong cảm nhận được, ngẩng phắt đầu lên nhìn lại.
Tầm mắt hai người gặp nhau trên không trung.
Ngay khi đối diện với ánh mắt của cô gái kia, Huyền Phong có một cảm giác như đột nhiên rơi vào chốn hư vô, không có gì có thể dựa vào.
Nữ nhân này, không bình thường.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Huyền Phong.
Trước kia nữ nhân này thấy hắn, đều là vẻ mặt si mê, chỉ muốn bổ nhào vào hắn, nhưng lần này lại bình tĩnh như thế...
Khí thế trên người nàng cũng rất khác.
Đó là một cảm giác vô cùng ngạo nghễ, tôn quý.
Cô chỉ đứng đó thôi, mà như ngàn dặm non sông thần phục dưới chân cô.
Trước kia hắn rất khó chịu vì nữ nhân này quấn quít lấy mình, nhưng hiện tại, hắn lại có chút kiêng kị nữ nhân này.
Vì sao trong khoảng thời gian ngắn, một người lại có thể thay đổi nhiều như vậy?
“Huyền Phong ngươi đang nhìn gì thế?” Ngu Tiểu Thất thấy Huyền Phong nhìn chằm chằm về một hướng, cũng hiếu kỳ nhìn qua.
Nàng chỉ nhìn thấy một bóng người màu xanh, ngọc bội bên hông lay động, phía dưới rủ xuống tua rua hình lá trúc.
“Sao người của Vạn Thần Tông lại ở chỗ này.” Ngu Tiểu Thất nhất thời căng thẳng, “Huyền Phong... Chúng ta đổi nơi khác đi.”
Đám người tông môn đó muốn bắt Huyền Phong, tuy nàng không rõ vì sao, nhưng hiện tại nàng và Huyền Phong là cùng hội cùng thuyền, hắn không thể bị bọn họ bắt được.
“Không cần.” Huyền Phong thu hồi tầm mắt.
“Vì sao? Người của Vạn Thần Tông đang ở nơi này, lỡ hắn phát hiện chúng ta thì làm sao bây giờ?” Ngu tiểu Thất càng cuống hơn.
Ngu Tiểu Thất còn muốn nói gì đó, mặt Huyền Phong thoáng sa sầm xuống, lạnh lùng nhìn nàng. Nàng cắn cắn môi, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, cúi đầu ăn.
Nam nhân này biến sắc nhanh như lật sách.
...
Huyền Phong và Ngu Tiểu Thất ở lại khách điếm. Bọn họ sớm đi tối về, cũng không biết đang làm cái gì.
Thời Sênh vẫn không ra khỏi cửa, cho nên không đụng phải hai người.
Vô Trần thấy Thời Sênh không bắt mình đi giết Huyền Phong ngay, tất nhiên rất vui.
Hiện giờ hắn chỉ là một người yếu ớt, nếu thật sự phải chống lại tên yêu quái làm cho tông môn đều đau đầu kia, thì hắn làm gì có phần thắng?
Lúc Huyền Phong cùng Ngu Tiểu Thất ở khách điếm ngày thứ ba, khách điếm đã có người chết.
Là tiểu nhị của khách điếm, bị người ta lấy mất tim ở hậu viện khách điếm.
Trong ngực trống rỗng, máu thịt mơ hồ.
Vẻ mặt của hắn cực kỳ kinh hãi, trợn trừng mắt, bên trong tràn đầy tơ máu, có thể thấy được lúc chết hắn đã rất thống khổ.
Nhưng tối hôm qua, mọi người ở khách điếm đều không nghe thấy động tĩnh gì.
Điếm tiểu nhị cứ lặng yên không một tiếng động chết ở hậu viện khách điếm như thế.
Lúc trước người chết đều là người nhà giàu, nhưng giờ lại bắt đầu chết người thường.
Những người nhát gan làm sao còn dám ở, đều yêu cầu trả phòng.
Đương nhiên người to gan, vẫn ở lại hóng chuyện như bình thường.