Thành chủ phái người đến đem thi thể đi, cùng đi còn có người của Nhạc Dương Tông.
Giờ thì hay rồi.
Như lửa gặp rơm.
Ngu Tiểu Thất đứng hóng chuyện bị người Nhạc Dương Tông nhận ra. Gần đây nàng đi cùng Huyền Phong, người Nhạc Dương Tông đương nhiên đều biết nàng.
Ngu Tiểu Thất đã sớm bị quy thành một giuộc với Huyền Phong, cho nên không có gì bất ngờ, người của Nhạc Dương Tông động thủ với Ngu Tiểu Thất.
Ra tay với Ngu Tiểu Thất, đương nhiên nam chính phải lên sân khấu, hai bên đánh nhau trong khách điếm, còn có một vòng quần chúng không sợ chết đứng xem.
“Vừa rồi người của Nhạc Dương Tông hô là bắt yêu nữ sao? Tiểu cô nương kia là yêu quái à?”
“Chẳng lẽ nàng chính là hồ yêu lấy tim?”
“Không phải chứ...”
“Càng xinh đẹp càng có độc!”
Đám người náo nhiệt thảo luận.
Vô Trần cùng Thời Sênh đứng trên lầu, “Tiểu Y, có lên không.”
“Lên đánh ai?”
Vô Trần: “...” Lời này không phải là ta nên hỏi ngươi sao?
Hơn nữa ngươi dùng từ cũng có chút không thích hợp.
“Ngươi để bọn họ đánh đi, chờ bọn hắn đánh gầm tàn rồi, chúng ta xông ra hôi của.” Thời Sênh phân tích cho Vô Trần.
Vô Trần: “...” Không ngờ ngươi là tiểu hồ yêu như vậy.
Có điều ta thích.
Vì sự việc lấy tim, người của Nhạc Dương Tông ở trong này thật ra không ít, vừa mới giao thủ với Huyền Phong, đã có người chạy ra ngoài tìm viện binh.
Chờ người Nhạc Dương Tông sắp chống đỡ không nổi, cứu binh cũng tới rồi.
Sức chiến đấu của Ngu Tiểu Thất bình thường, nếu không có Huyền Phong che chở nàng, chắc đã sớm bị người bắt lấy.
Đương nhiên cuối cùng nàng vẫn bị người ta bắt.
“Huyền Phong, dừng tay, nếu không ta giết nàng.”
Huyền Phong túm một tên đệ tử Nhạc Dương Tông, vừa quay đầu lại chỉ thấy Ngu Tiểu Thất bị người kề kiếm vào cổ.
“Huyền Phong, ngươi đi mau, mặc kệ ta.” Ngu Tiểu Thất hét lên với Huyền Phong.
“Câm miệng.” Người uy hiếp Ngu Tiểu Thất tát một cái vào mặt nàng.
Ngu Tiểu Thất bị đánh cho lệch đầu đi, cổ va vào lưỡi kiếm, cắt ra một vết máu.
“Huyền Phong, ngươi muốn thấy nàng chết sao?”
Ánh mắt Huyền Phong âm trầm nhìn chằm chằm tên uy hiếp Ngu Tiểu Thất, mu bàn tay nổi gân xanh.
Vài giây sau, Huyền Phong buông tên đệ tử bị hắn bắt ra, “Buông nàng ra.”
“Buông nàng ra cũng được, ngươi tự phế tu vi đi.”
Quanh người Huyền Phong như tỏa khí lạnh, mọi người xung quanh lạnh đến phát run lên.
Nhưng mà nghĩ Ngu Tiểu Thất ở trên tay bọn họ, khí thế lại dâng lên trong nháy mắt.
“Buông nàng ra.” Giọng Huyền Phong lạnh như kết băng.
Người uy hiếp Ngu Tiểu Thất, lập tức ấn kiếm vào cổ nàng, “Huyền Phong, ngươi thật sự không sợ nàng chết?”
“Huyền Phong, ngươi đi mau!” Ngu tiểu Thất ra sức lắc đầu.
“Uy, các ngươi thử giết chết nàng luôn đi!”
Giọng nói đột nhiên xen vào làm cho mọi người sửng sốt, cùng nhìn lên lầu hai.
Nữ nhân mặc váy ghé vào lan can, mặt tươi cười, nhưng trên mặt chứa đầy ác ý.
“Có biết là nhân vật phản diện chết vì nói nhiều không.” Thời Sênh coi như không thấy những ánh mắt nhìn mình chăm chú kia.
Bắt được phải mau mà giết chết đi.
Vô Trần: “...”
Động một chút là chém giết, ngươi là một cô nương biết không?
Có điều...
Hắn rất thích.
Tiểu hồ yêu như vậy nhìn rất dễ thương, đúng hình mẫu hắn thích.
Nhìn thấy Thời Sênh, rõ ràng Ngu Tiểu Thất hơi sửng sốt, sau đó có chút không thể tin nổi.
Đại khái là không hiểu được, dù gì cũng là đồng loại, tay chân không tương tàn, thế mà cô ta lại bảo những người này giết chết nàng.
“Ngu Y!” Người Nhạc Dương Tông nhận ra Thời Sênh, nhất thời quát to một tiếng, “Bọn họ là một hội.”
Thời Sênh hừ khẽ, “Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung. Ta cùng một hội với họ bao giờ?”
Bản cô nương sẽ cấu kết với nam nữ chính để làm việc xấu sao?
Bản cô nương cao quý lãnh diễm như vậy, sao có thể cùng một hội với họ được.
Bản cô nương luôn đứng ở phía đối lập bọn họ.
“Ngươi không phải cùng hội với họ, sao lúc trước còn liều chết cứu Huyền Phong!” Một đệ tử chất vấn.