Trong phòng, Thời Sênh nằm trên đùi Thanh Hàn, móng vuốt ấn tới ấn lui trên bụng.
Ánh mắt lại có chút lơ đãng, rõ ràng là đang thất thần.
Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là câu hỏi.
Nữ chính đại nhân lại tới nơi này?
Nữ chính đại nhân lại tới nơi này?
[Thanh Hàn là nhân vật quan trọng, nữ chính đến nơi này thì có cái gì sai?] Hệ thống khinh bỉ Thời Sênh.
Không đúng, mi mau đưa cốt truyện cho ta!
[Đổi ba nghìn điểm tích lũy.]
Mẹ kiếp sao mi không đi cướp luôn đi?
[Năm nghìn!]
Cút, lão tử không cần.
[Ký chủ, cô thật sự không cần sao?]
Cút!
[...] Ký chủ quá keo kiệt.
“Làm sao vậy.”
Thanh Hàn nhìn tiểu hồ ly đột nhiên cắn ngón tay của hắn, có chút khó hiểu, vừa rồi hắn cũng có trêu chọc gì nàng đâu.
Đầu lưỡi của Thời Sênh liếm quanh trên ngón tay của hắn, sau đó xoay đầu vào trong bụng hắn, cuộn tròn lại ngủ.
Thanh Hàn: “...”
Nàng lại giận dỗi gì thế.
Thời Sênh đang thầm ngẫm lại nội dung cốt truyện trong đầu.
Nhưng có ngẫm thế nào cũng cảm thấy máu chó.
...
Từ lúc nữ chính đại nhân đến, phạm vi hoạt động của Thời Sênh lại càng nhỏ.
Nhưng mà cô cũng không muốn đi ra ngoài, giường của Thanh Hàn rất có ích đối với cô.
Cho nên dưới sự giám sát của Thanh Hàn, Thời Sênh mỗi ngày đều là ngủ, ngủ và ngủ.
Kết thúc một ngày tu luyện, Thời Sênh nhảy từ trên giường xuống, sắc trời cũng đã tối, mà vẫn không thấy Thanh Hàn đâu.
Thời Sênh vểnh đuôi lên đi vài vòng, Thanh Hàn vẫn chưa trở về.
Không phải là lại lạc đường chứ?
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy vô cùng có khả năng này.
Thời Sênh nhảy từ cửa sổ ra ngoài, trước tiên đi đến mấy chỗ mà Thanh Hàn thường đi nhìn thử.
Không có nhìn thấy người đâu, Thời Sênh không khỏi khó hiểu, lạc đường thật à?
Ở nhà mình mà cũng có thể lạc đường được.
Cái tên thiểu năng này!
Thời Sênh tìm nửa ngày, đi theo một con đường nhỏ lên núi.
Thời Sênh tìm thấy Thanh Hàn ở chỗ hồ băng, trần truồng ngâm ở bên trong.
Hàn khí ở trong tóc, và lông mi của hắn, trên lông mi kết thành băng sương trong suốt long lanh.
Từ xa Thời Sênh cũng đã cảm giác được một luồng hàn khí, cô lắc lắc thân thể nhỏ bé, từ từ tới gần hồ băng.
Cẩn thận men theo bờ hồ đi tới chỗ cách Thanh Hàn gần nhất.
Đệch mợ, cô cũng bị đông thành nước đá rồi.
Người ở trong trung tâm hồ nước, tại thời đểm khi Thời Sênh đến gần, liền mở mắt ra.
Ở giữa khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo vài phần xơ xác tiêu điều, ánh mắt giống như có lưỡi dao bắn về phía Thời Sênh.
Lúc Thời Sênh giẫm lên chỗ kia chính là một chỗ rất tốt, kết quả chờ cô giẫm lên, bùn đất đột nhiên liền bắt đầu sụp đổ.
“Ta... nhổ vào!”
“Rào!”
Nước hồ lạnh đến thấu xương từ bốn phương tám hướng trào về phía Thời Sênh, liều mạng đè cô xuống bên dưới.
Bốn cái chân nhỏ bé ngắn ngủn của cô cố gắng ngoi lên, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả gì cả.
Sắp chết rồi! Sắp chết rồi!
Đây tuyệt đối là một không gian khiến cho Thời Sênh bực bội nhất.
Một đôi bàn tay to ấm áp từ phía sau kéo chặt hông của cô, hơi dùng sức, không khí trong lành đập vào mặt.
“Hô...”
Cô ôm cổ của Thanh Hàn, cả người đều quấn lên.
Người...
Chờ một chút.
Thời Sênh giơ cánh tay của mình lên nhìn, cuối cùng cô đã khôi phục hình người?
Thời Sênh chớp chớp mắt, nhìn Thanh Hàn, lại nhìn thân thể không có ở trong nước.
Ừ...
Không mặc quần áo.
Đúng lúc, ngủ với hắn.
“Thanh Hàn.” Thời Sênh xoay người một cái, cả người đều dựa vào trong ngực của hắn.
Nước hồ lạnh như băng, cũng không ngăn được thân thể yêu kiều mềm mại của cô, tay đặt ở bên hông cô không khỏi dùng sức thêm vài phần.
Bụng dưới nóng lên, làm cho hô hấp của hắn trở nên hỗn loạn.
Thời Sênh nghênh tiếp môi của hắn hôn lên, đầu lưỡi khéo léo cạy hàm răng của hắn ra, mời hắn cùng quấn giao.
Tay cô vòng qua cổ của hắn, hai chân quấn lên trên hông của hắn.
Lý trí của Thanh Hàn tại thời điểm này ầm ầm sụp đổ, trong mắt hắn chỉ còn lại thiếu nữ trước mắt.
Nước hồ hàn khí dày đặc, bóng dáng của hai người như ẩn như hiện, tiếng nước lên lên xuống xuống, từng tiếng truyền ra.
...
Sự thật chứng minh nghĩ nhiều quá không tốt, Thanh Hàn chỉ ôm cô hôn một cái, cũng không làm cái gì.
Trăng tròn trong trẻo nhưng lạnh lùng treo cao giữa không trung, Thanh Hàn ôm Thời Sênh nhẹ nhàng trở về phòng.
“Còn lạnh không?” Thanh Hàn trùm chăn bông lên cho cô.
Nhiệt độ của nước hồ, cô căn bản không thể chịu được.
“Lạnh.” Thời Sênh che chăn, ngẹo đầu, đề nghị: “Nếu không chúng ta tiếp tục? Vận động một chút liền không lạnh nữa.”
Lỗ tai Thanh Hàn đột nhiên nóng lên.
Tại sao nàng có thể nói loại chuyện này đến mức thẳng thừng như thế.
Thời Sênh đã đưa tay bắt đầu cởi quần áo của hắn.
Thanh Hàn vội vàng bảo vệ vạt áo của mình, “Thân thể nàng không chịu nổi.”
Thân thể của nàng rất suy yếu.
“Đúng lúc song tu luôn.” Thời Sênh đẩy tay của hắn ra, nhưng mà Thanh Hàn túm rất chặt, Thời Sênh trừng hắn, “Buông ra.”
“Song tu không phải như thế...” Là ai nói cho nàng biết song tu là luyện như thế này.
Thời Sênh quỳ gối ở trên giường, đối diện với Thanh Hàn, “Có buông ra hay không!”
Thanh Hàn nắm tay thật chặt, dùng hành động nói cho cô biết sẽ không thả.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, loại chuyện này... Sau này từ từ sẽ đến, thân thể của nàng quan trọng hơn.” Thanh Hàn rất lo lắng cho thân thể của cô.
Kiếm của ông đâu!
Thời Sênh kéo Thanh Hàn một cái, thân thể Thanh Hàn bất ổn, hai người trực tiếp ngã xuống giường.
Cuối cùng Thời Sênh bị Thanh Hàn ôm chặt, giam cầm thân thể của cô, không cho phép cô lộn xộn.
“Bây giờ quan hệ của chúng ta được tính là gì hả?” Thời Sênh bị cưỡng chế có chút khó chịu, dùng sức giãy giụa hai cái, giọng nói mềm mại hỏi hắn.
Thanh Hàn trầm mặc vài giây, “... Ngày mai chúng ta rời khỏi Vạn Thần Tông, ta cưới nàng.”
Ở Vạn Thần Tông, những người kia không có khả năng đồng ý để hắn lấy một con yêu hồ.
“Thật ra chàng cũng có thể gả cho ta.”
Thanh Hàn nghiêm mặt, “Làm gì có chuyện nữ tử cưới nam tử.”
“Tại sao không có, chàng gả cho ta không phải là có rồi sao.”
“Ngủ.”
“Không ngủ được, chúng ta thật sự có thể tiếp tục chuyện vừa rồi.”
Thanh Hàn: “...”
...
Thời Sênh ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người ồn ào ở bên ngoài.
Cô từ từ ngồi dậy, chân nhỏ bé ngắn ngủn, đuôi to ở phía sau mông.
Lại con mẹ nó biến thành cầm thú.
“Đừng đi ra nhé.” Thanh Hàn sờ sờ đầu của cô, thấp giọng dặn dò một tiếng.
Gương mặt Thời Sênh mờ mịt.
Tình huống gì đây?
Thanh Hàn mở cửa đi ra ngoài, âm thanh bên ngoài bỗng nhiên ngừng lại.
“Thanh Hàn sư tôn.” Chưởng môn rất cung kính hành lễ.
Tầm mắt lãnh đạm của Thanh Hàn đảo qua từng người, “Chuyện gì mà có tiếng động ồn ào lớn như thế.”
“Thanh Hàn sư tôn, xin hỏi có phải là ngài có mang theo một con hồ yêu trở về hay không.” Chưởng môn kiên trì hỏi.
Thanh Hàn nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm.
“Bên trong tông có đệ tử bị moi tim mà chết.” Không dấu vết bổ sung một câu, “Sư tôn, ngài không nên bị hồ yêu mê hoặc.”
“Xin sư tôn giao hồ yêu ra.”
“Xin sư tôn giao hồ yêu ra.”
Những người đi theo chưởng môn tới cửa, đồng loạt quỳ lên trên mặt đất.
Giọng nói chỉnh tề có thứ tự, giống như đã từng luyện tập qua.
“Chết vào lúc nào?” Thanh Hàn không có nửa phần kinh hoảng, chỉ là trấn định hỏi.
Sắc mặt của chưởng môn vô cùng ngưng trọng, “Đêm qua giờ tý.”
“Việc này không liên quan gì tới nàng, ta có thể làm chứng.” Hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ bị những người này phát hiện, nhưng mà không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
“Sư tôn!” Chưởng môn vô cùng kinh ngạc.
Hắn lại thật sự bao che cho hồ yêu kia.
“Sư tôn, người và yêu không cùng đường, ngài không nên làm chuyện sai lầm.”
“Sư tôn, xin ngài giao hồ yêu ra.”
“Sư tôn, mạng người trên tay con hồ yêu kia nhiều vô số, ngài không nên dễ dàng tin nó.”