Lúc Diệp Phong ngủ đến mơ hồ thì nghe được âm thanh nhắc nhở của điện thoại di động, chợt tỉnh táo lại.
Hắn buông người trong ngực ra, đứng dậy đi lấy điện thoại di động.
Trên màn hình của điện thoại di động có một cửa sổ bắn ra.
Nhiệm vụ:
“Tiếp xúc thân mật với Liễu Sênh Ca (mức độ thân mật là 5)”
Thiếu chút nữa là Diệp Phong ném điện thoại di động trong tay ra ngoài, đây là cái gì nhiệm vụ gì vậy?
Mức độ thân mật là 5, nghĩa là hắn phải lên giường với Liễu Sênh Ca. Bây giờ hắn hận không thể bóp chết Liễu Sênh Ca kia kìa, nơi nào có tâm tình lên giường với cô ta?
Hơn nữa...
Người phụ nữ này căn bản cũng không phải là Liễu Sênh Ca.
Không đúng, người của đồn cảnh sát có nói qua, DNA của cô phù hợp với Liễu Sênh Ca trong hồ sơ trước kia, cô chính là Liễu Sênh Ca.
Cô cố tình lừa gạt hắn!
“Anh Diệp Phong...” Phía sau có người ưm một tiếng.
Diệp Phong để điện thoại di động xuống, xoay người nằm lại trên giường, càng nghĩ càng tức giận, tay không khỏi tăng thêm sức lực vân vê thân thể mềm mại trong lòng.
Cuối cùng trực tiếp đè lên người đối phương, một lần phát tiết thô bạo.
Cho dù Diệp Phong có không vui như thế nào thì hắn vẫn phải đi làm nhiệm vụ này.
Loại nhiệm vụ tỏ tình trực tiếp này, hắn không có cách nào từ chối được. Không làm liền đại biểu là thất bại, thất bại liền đại biểu hắn sẽ mất đi cái phần mềm Hệ thống này
Tuyệt đối không thể thất bại.
Nhiệm vụ chỉ nói tiếp xúc thân mật với Liễu Sênh Ca, cũng không nói là dùng biện pháp gì, hắn vẫn còn có cơ hội.
...
Thời Sênh hoàn toàn không biết Diệp Phong có một cái nhiệm vụ như thế, cho nên khi cô nhìn thấy Diệp Phong đang cầm một bó hoa hồng xuất hiện ở ngoài cửa lớn của Bách Niên Cư, cả người đều ngốc luôn rồi.
Lại dám cầm bó hoa hồng xuất hiện ở chỗ này, cũng không sợ Tiêu gia sẽ giết chết anh sao hả nam chính lợi hại của tôi?
Thời Sênh lái xe đi qua hắn, cho nên Diệp Phong cũng không biết người hắn đang chờ đã đi rồi a.
Chờ lúc Thời Sênh trở về, phát hiện Diệp Phong vẫn còn ở ngoài cửa.
Trâu bò thật, lại có thể chờ lâu như vậy.
Nếu không phải chỗ hắn đang là ở cửa chính, xe của cô không thể đi qua thì cô tuyệt đối muốn đến đâm cho một phát.
Dù sao thì đâm nam chính cũng không chết.
Gãy chân cụt tay cũng có thể lành lại được.
“Liễu Sênh Ca!”
Mặt của Diệp Giản bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài cửa sổ xe, tiếng gào này của hắn đặc biệt lớn, cũng kinh động đến Diệp Phong ở bên kia.
“Mở cửa ra!” Diệp Giản dùng sức vỗ cửa sổ xe của Thời Sênh.
Lần trước người phụ nữ này lại ném hắn ở cái vùng hoang dã kia, hắn phải lý luận với cô thật tốt mới được.
Diệp Phong cầm bó hoa hồng chạy tới, đẩy Diệp Giản ra, “Sênh Ca, anh có lời muốn nói với em.”
Thời Sênh: “...” Nam chính lại là đến tìm cô à? Trên trời phải rơi kim cương xuống mất thôi
Diệp Giản: “...”
Đây là ai?
A! Nam chính!
Nam chính muốn cướp nữ phụ của hắn!
Diệp Giản phất tay về phía đằng xa, người đàn ông mặc vest bước nhanh từ trên xe xuống, “Thiếu gia.”
“Bắt hắn cút khỏi chỗ này cho tôi.” Diệp Giản chỉ vào Diệp Phong.
Người đàn ông mặc vest không nói hai lời, tiến lên lôi Diệp Phong kéo lùi về phía sau.
Tố chất thân thể Diệp Phong rất bình thường, lúc trước hắn có điểm tích lũy, sẽ đổi thành thuốc cường hóa thân thể, nhưng mà bây giờ hắn đang không có điểm tích lũy nên đã bị cắt thuốc rồi, cơ bản là không có sức phản kháng nào liền bị người đàn ông mặc vest xách đi.
“Mày là ai, buông tao ra!” Diệp Phong tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông mặc vest kia.
Người đàn ông mặc vest mặt không chút thay đổi, ném hắn tới chỗ xa, đứng ở trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống Diệp Phong.
Thân hình Diệp Phong không tính là cao, cũng không tính là thấp, nhưng so với một người cao to như người đàn ông mặc vest này thì Diệp Phong liền trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Diệp Phong biết mình không đánh lại người đàn ông này, chuẩn bị vòng qua anh ta để đi về phía Thời Sênh ở bên kia, “Sênh Ca, em hãy nghe anh nói...”
Người đàn ông mặc vest ngăn cản lối đi của Diệp Phong, thiếu gia nói không được để hắn đi qua!
Diệp Phong lập tức thay đổi chạy về một phương hướng khác. Thân thể của hắn rất linh hoạt, bước mấy bước xông tới trước cửa sổ xe, “Sênh Ca, em hãy nghe anh nói, anh sai rồi, anh thực sự biết sai rồi. Anh không nên chân trong chân ngoài. Sau này anh chỉ đối tốt với một mình em thôi. Em hãy tin anh đi, người mà trong lòng anh vẫn luôn yêu chính là em.”
Thời Sênh: “...”
Loại lời kịch này không phải là để mấy tên khốn nói sao?
Nam chính đại nhân chú ý thân phận của anh đi!
Cao lớn! Khí phách!
“Sênh Ca, anh biết em vẫn còn thích anh. Sau này em nói cái gì thì tất cả anh đều nghe theo em. Sênh Ca, em tha thứ cho anh có được hay không?”
Diệp Phong vì hoàn thành nhiệm vụ, cho dù là bây giờ hận không giết chết được người phụ nữ này nhưng hắn vẫn phải giả bộ một gương mặt thâm tình và hối hận.
Chờ hắn hoàn thành xong nhiệm vụ này, hắn nhất định phải để cho người phụ nữ này trả giá thật lớn!
Ánh mắt của Thời Sênh xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn vào trong mắt của Diệp Phong, đó là một loại ánh mắt rất bình tĩnh.
Không có một chút chập chờn nào, như một mảnh hư không.
Bên miệng Diệp Phong đang dỗ ngon dỗ ngọt, bỗng nhiên giống như bị mắc kẹt lại, làm sao cũng không nói nên lời.
“Kéo hắn ra cho tôi, anh chưa ăn cơm à?” Diệp Giản đuổi theo phía sau người đàn ông mặc vest, dùng sức vỗ bờ vai của hắn.
Người đàn ông mặc vest: “...” Thiếu gia à, anh đừng đuổi theo đánh tôi nữa!
Thế này thì để cho hắn đi kéo người như thế nào hả?
Người đàn ông mặc vest mặc kệ thiếu gia nhà mình, đi vòng về phía Diệp Phong, lần thứ hai xách hắn rời xa Thời Sênh.
Thời Sênh đẩy cửa xe ra đi xuống, bước mấy bước đi đến trước mặt Diệp Phong.
Nam chính thật trâu bò nha, lại vẫn dám trêu chọc đến trên đầu của cô.
“Sênh Ca, em còn thích anh đúng không?” Diệp Phong xuất ra dáng vẻ thâm tình, “Sênh Ca, trước đây anh thật khốn khiếp. Em đánh anh, mắng anh như thế nào cũng được, chỉ cần em đừng rời bỏ anh...”
Thời Sênh nói tiếp, “Rời khỏi tôi thì anh không thể sống được phải không?”
Diệp Phong sửng sốt một chút, sau đó vẫn gật đầu, “Anh không thể không có em, Sênh Ca.”
Bỗng nhiên Thời Sênh nhoẻn miệng cười, một cước đá vào hạ bộ của Diệp Phong, “Vậy anh hãy đi chết đi!”
Sắc mặt Diệp Phong bỗng nhiên tái mét, phải cắn môi dưới mới không kêu thành tiếng, xoay mặt nhìn về phía Thời Sênh, con khốn này.
Người đàn ông mặc vest đang xách Diệp Phong cũng thấy hoa cúc căng thẳng, hai chân vô thức kẹp chặt lại.
Thiếu gia... Đồng cảm với anh!
Diệp Giản cũng bị động tác bạo lực của Thời Sênh làm cho sợ hãi, đứng tại chỗ, hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích.
“Liễu Sênh Ca!” Diệp Phong nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng phun ra ba chữ, hận ý nơi đáy mắt cũng sắp tràn ra ngoài.
Thời Sênh “ôi” một tiếng, nhắc nhở hắn, “Tại sao hoàng tử không giả bộ thâm tình nữa vậy?”
Diệp Phong bị nhắc nhở, bỗng nhiên phản ứng kịp, vẻ mặt dữ tợn chậm rãi rút đi.
Chỗ nào đó ở hạ thể đau đến mức làm cho hắn hút một ngụm khí lạnh, “Sênh Ca, em đánh anh đi, nếu như em cảm thấy như vậy sẽ hết giận, thì em cứ đánh anh. Anh sẽ không giận em đâu, chỉ cần em tha thứ cho anh.”
Thời Sênh làm bộ muốn tiếp tục đá, “Anh coi tôi là kẻ ngốc hả?”
Vừa nhìn liền biết là không phải thật lòng rồi, còn muốn tán ông đây à?
Tưởng muốn tán ông đây dễ như vậy chắc?
Diệp Phong thấy tư thế kia của Thời Sênh liền lập tức lùi về phía sau. Người đàn ông mặc vest không sử dụng nhiều sức lực, hắn vừa mới lui, trực tiếp giãy ra khỏi tay người kia, đạp phải gờ giảm xóc trên đường, thân thể lảo đảo một chút, ngã lên trên mặt đất, đầu đúng lúc đập phải viên đá ở bên cạnh xe.
Cú đập đó làm cho đầu của Diệp Phong chảy máu luôn.
Máu tươi từ trán của hắn chảy xuống, nhìn vô cùng dọa người.
“Ngu ngốc.” Thời Sênh chửi một tiếng, xoay người trở lại trên xe.
Diệp Phong đụng đầu đến choáng váng, tầm mắt cũng không rõ, chỉ có thể nhìn xe của Thời Sênh đi vào Bách Niên Cư và biến mất.
“Liễu Sênh Ca, cô chờ tôi một chút!”
Diệp Giản đẩy người đàn ông mặc vest ra, tự mình lái xe đuổi theo Thời Sênh đi vào.
Người đàn ông mặc vest: “...” Thiếu gia lại vứt bỏ tôi nữa rồi.