Lâm Hàn Vũ lúc trước còn hơi không tin lời anh trai mình.
Giờ gần như đã tin rồi.
Hoa Mông Mông không phải người.
Con người khi giết người biểu hiện bình tĩnh thế sao?
Từ đầu tới cuối, thần thái của cô ta đều không thay đổi.
Giống như đuổi theo cô ta làm một đám người máy, cô ta giết cũng chỉ là một đám người máy chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, không hề có sinh mạng.
Nếu cô ta là người thì cô ta thật đáng sợ.
Lâm Hàn Vũ cảm thấy tò mò, mặc dù trong lòng nhận định như thế nhưng hắn vẫn lái chiếc xe bị va chạm tới méo mó đi theo bước Thời Sênh.
“Khụ khụ…” Thời Sênh cố nhịn những xung động thổ huyết, cơ thể lảo đảo.
Không xong rồi, không chống đỡ nổi nữa.
Ánh mắt cô quét tới xe của Lâm Hàn Vũ, hít vào thở ra một hồi, đi về hướng chiếc xe, mở cửa xe ngồi vào.
“… Hoa Mông Mông!” Lâm Hàn Vũ bị giật mình.
“Lái xe.”
“A… được.” Lâm Hàn Vũ phản ứng lại, lập tức tăng tốc.
…
Thời Sênh ngồi ở ghế phụ, sờ sờ cổ, không có cảm giác có dị vật.
Rồi cô mở rộng cánh tay, ngoài một vài vết xước thì dưới da không có dị vật gì.
“Cô đang tìm gì thế?” Lâm Hàn Vũ nhìn Thời Sênh sờ cổ một lúc, một lúc lại nhìn cánh tay, không nhịn được hỏi.
“Đồ định vị.”
Ngay sau khi Thời Sênh trả lời xong, cô đã tìm được dị vật ở ngay eo mình.
Rất nhỏ, nếu không phải cơ thể này chỉ còn lại da bọc xương, có lẽ cô đã không phát hiện được.
“Có dao không? Loại nhỏ ấy.” Trên người cô nếu không phải là kiếm thì cũng chỉ có một vài vũ khí kỳ lạ.
Lâm Hàn Vũ từ tìm trong xe, lôi ra một con dao gọt hoa quả đưa cho cô.
Thời Sênh cầm con dao, không chớp mắt liền cứa xuống eo của mình.
“Hoa Mông Mông!” Lâm Hàn Vũ kêu thất thanh.
Thời Sênh không để ý tới tiếng hét của Lâm Hàn Vũ, cứa xong liền nhanh chóng moi ra một con chip nhỏ còn dính nguyên máu thịt.
Thời Sênh thuận tay vứt nó ra khỏi xe.
Lâm Hàn Vũ: “!!!”
Cô ta không đau sao?
Nếu là hắn, hắn cũng không dám làm vậy. Cô ta làm mà không chút do dự nào.
Lâm Hàn Vũ nhìn sắc mặt Thời Sênh ngày càng nhợt nhạt, chỉ sợ một giây sau cô sẽ gục.
Hắn lái xe tới biệt thư Lâm Gia, nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe bên phía Thời Sênh, “Hoa Mông Mông, cô vẫn ổn chứ?”
“Đây là đâu?”
“Nhà tôi, rất an toàn. Lương Bỉnh không dám tới gần.”Lâm Hàn Vũ lập tức nói: “Tôi dẫn cô đi xử lý vết thương trước.”
Thời Sênh nhìn qua cửa sổ xe liền thấy một người đang đứng trên tầng hai của biệt thự, đang nhìn xuống dưới.
Khoảng cách và đường sáng làm thần thái của hắn trở nên hơi mơ hồ.
Lâm Hàn Vũ chú ý tới ánh mắt của Thời Sênh, nhìn lên theo cô, sắc mặt thay đổi, “Đó là anh trai tôi, hai người đã gặp nhau rồi.”
Thời Sênh tránh sự dìu đỡ của Lâm Hàn Vũ, tự xuống xe, dùng thiết kiếm chống xuống đất để giữ thăng bằng, bình tĩnh nói: “Ân tình này tôi sẽ trả cho anh.”
“Tôi đã đồng ý giúp cô lấy cơ thể về mà.” Lâm Hàn Vũ nói: “Cô không nợ tôi.”
Lâm Hàn Vũ dẫn Thời Sênh vào biệt thự, thanh niên vừa đứng ở tầng hai đã ngồi trên ghế sofa bằng da thật trong phòng khách.
“Lâm Hàn Vũ.” Hắn bình tĩnh gọi tên Lâm Hàn Vũ.
Lâm Hàn Vũ giống như đứa trẻ làm sai gì đó, cúi đầu, “Anh, cô ấy bị thương rồi.”
Lâm Hàn Thư nhẹ chau mày, ánh mắt hướng vào Thời Sênh đang bị chảy máu ở lưng, mấy giây sau quay người đi lên lầu, “Xử lý xong lên thư phòng gặp anh.”
Lâm Hàn Vũ thở phào.
Lúc này, Thời Sênh cảm giác bản thân mình đến nói cũng khó khăn, có thể đứng vững đã là cực hạn rồi.
Lâm Hàn Vũ để Thời Sênh ngồi trên sofa, vội chạy lên lầu, cầm hộp thuốc xuống và gọi một người máy ở phòng bên cạnh.
“Nó sẽ giúp cô xử lý vết thương.”Lâm Hàn Vũ đưa hộp thuốc cho người máy.
Thời Sênh gật đầu.
Hắn quay người đi, đợi người máy xử lý xong vết thương mới quay người lại.
Thu xếp xong cho Thời Sênh ở phòng của khách, Lâm Hàn Vũ tới thư phòng gặp Lâm Hàn Thư.
Không ngạc nhiên khi bị mắng một trận.
Lâm Hàn Thư không cho phép Lâm Hàn Vũ làm việc này, đây không phải là chuyện đùa.
“Anh, không phải anh nói có thể là trí tuệ nhân tạo sao? Chúng ta giữ lại cô ta còn hơn là rơi vào tay Lương Bỉnh!” Lâm Hàn Vũ ôm lấy cánh tay Lâm Hàn Thư.
Lâm Hàn Thư rút tay lại, “Hàn Vũ, em không hiểu là nếu cô ta thực sự là trí tuệ nhân tạo thì chúng ta sẽ đối mặt với cái gì à?”
Là một tai vạ.
Cuối cùng, Lâm Hàn Thư vẫn đồng ý cho Thời Sênh ở lại, dẫu sao cũng đã dẫn về rồi, chẳng lẽ lại trả lại về cho Lương Bỉnh?
…
Thời Sênh sống trong Lâm Gia, thế giới này không có linh khí, cô chỉ có thể khôi phục nhờ thuốc.
Nhưng thuốc giúp hồi phục rất chậm, thời gian này, Thời Sênh cảm thấy bản thân như đang ở tù, rất khó chịu.
“Anh trai ngươi tên là Lâm Hàn Thư?”Thời Sênh dựa vào đầu giường hỏi Lâm Hàn Vũ ngồi bên cạnh, không biết đang nhìn gì.
Hắn hình như chưa nói cho cô biết tên anh trai mà?
Lâm Hàn Thư!
Nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, cuối cùng nhận phải kết cục thân bại danh liệt, nhưng việc hắn có em trai thì trong cốt truyện lại không nhắc tới.
Trước đây gặp, Thời Sênh không cảm thấy hơi thở quen thuộc trên người hắn, vì vậy có lẽ hắn không phải Phượng Từ.
“Đoán thôi.” Thời Sênh thuận miệng nói ra ra một tiếng.
Khóe miệng Lâm Hàn Vũ giật giật lại.
Tôi không đánh giá cao lời nói dối này.
Quá miễn cưỡng.
“Hoa Mông Mông, sao cô lại chạy thoát được khỏi tay những kẻ đó đó?” Lâm Hàn Vũ chuyển đề tài, “Người của Lương Bỉnh không hề dễ đối phó, còn thanh kiếm kia của cô đâu, lấy ra cho tôi xem nào.”
“Sao anh biết tôi ở đâu?”Thời Sênh không đáp mà hỏi lại.
Nơi cô ở khi đó hoang vắng như vậy, Lâm Hàn Vũ sao có thể tìm ra cô?
Lâm Hàn Vũ: “…”
Lâm Hàn Vũ gãi đầu, “Là tôi nghe anh trai nói chuyện với người khác, cô chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm…”
Thời Sênh nhướng mày.
Tên Lâm Hàn Thư này bản lĩnh lớn ghê.
Phòng thí nghiệm của nam chính cũng có thể cài được người vào, không hổ là BOSS phản diện, không ngu ngốc như Phượng Từ.
“Tôi chỉ tới gần đó thử vận may, không ngờ gặp cô thật, coi như là vận may tốt!”
“Cảm ơn”
“Hả? Cô cảm ơn tôi?” Mắt Lâm Hàn Vũ sáng lên kỳ lạ, gương mặt ngây thơ và ngốc nghếch như một đứa trẻ con giờ đang tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Hoàn toàn không nghĩ cô gái kiêu ngạo tới không biên giới nhưng cô lại biết nói lời cảm ơn hắn.
“Tôi là người hiểu lễ độ.” Thời Sênh đổi tư thế dễ chịu hơn để dựa, “Anh đã giúp tôi, tại sao tôi lại không cảm ơn anh được chứ?”
“Tôi còn cho rằng cô sẽ nói: đây là việc anh nên làm.” Lâm Hàn Vũ vò vò đầu, tóc đều bị hắn làm cho rối hết lên.
Có những người một khi tự cao sẽ cảm thấy bản thân vô địch thiên hạ, không coi ai ra gì.
Lâm Hàn Vũ cho rằng Thời Sênh cũng như vậy, nhưng hắn phát hiện không phải.
Thời Sênh liếc mắt, “Tôi giờ đang phải nhờ anh nuôi dưỡng, có điên mới nói những lời như vậy.”
“Phì…”
Cô cũng thực tế nhỉ!
Tiếng nói chuyện từ trong phòng vọng ra bên ngoài, giọng của thiếu nữ có chút mơ hồ có chút không rõ.