Ban đầu đáng nhẽ gã không nên giúp cô, người gì thế không biết!
Thứ mà anh gã thích, gã cũng chỉ dám nói mồm thôi, chứ bảo gã thực sự là gì đó, gã nào dám.
Tịch Sóc thu người sang một bên, lẩm bà lẩm bẩm, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Bên ngoài, cảnh sát đã bắt đầu hành động, Tịch Phi rời mắt khỏi Thời Sênh, nhìn ra bên ngoài.
Lãnh Viêm và người của hắn chia nhóm tiến vào sân bay, hình như đã phát hiện ra điều bất thường nên từng người một rút ra ngoài.
Vòng bao vây của cảnh sát không ngừng thu hẹp lại, Lãnh Viêm và người của hắn bị ép vào một vòng nhỏ.
Lúc đó bốn phía vẫn đang có người, cảnh sát sợ kích động đến bọn chúng, nên dùng người qua đường làm bia che, không dám có động tác gì mạnh.
“Viêm thiếu, liều mạng thôi?” Người bên cạnh Lãnh Viêm đề nghị, bây giờ bọn họ đã bị bao vây, không liều mạng thì chỉ có bị bắt.
Để qua được cửa kiểm soát sân bay, bọn họ không mang quá nhiều vũ khí trên mình, nếu thực sự liều mạng thì chắc cũng không phải đối thủ của cảnh sát vũ trang đầy mình.
Thế nhưng không phải bọn họ chỉ có hai sự lựa chọn đó thôi sao?
“Rốt cuộc thì là ai đã để lộ tin tức?” Cảnh sát về cơ bản không biết bọn họ ở đâu, cũng chỉ vài người trong số họ biết tin rời đi, tại sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây?
Lãnh Viêm trầm ngâm, bây giờ mới nói đến những chuyện đó thì đã không còn ý nghĩa gì nữa, làm thế nào để thoát ra được mới là cái chính.
“Viêm thiếu, anh nói gì đi chứ…”
“Liều mạng thôi.” Lãnh Viêm gằn giọng nói.
Có được chỉ thị của Lãnh Viêm, những người khác lập tức rút súng ra, bắn lên không trung, tiếng súng đột ngột khiến mọi người xung quanh hoảng hốt, ai chạy đường nấy, cục diện hỗn loạn.
Cảnh sát lập tức giải tán người dân, tiếp tục bao vây nhóm Lãnh Viêm, đồng thời nhanh chóng gọi thêm tiếp viện.
Tiếng kêu gọi xen lẫn tiếng súng, náo động sân bay một hồi lâu.
“Hắn sắp chạy thoát rồi.” Thời Sênh nói nhỏ.
Lãnh Viêm đã thoát khỏi vòng vây, chạy về phía bọn họ.
Tịch Phi lấy từ trong xe ra một khẩu súng, trượt cửa xe xuống, đặt nòng súng nhắm thẳng vào Lãnh Viêm lúc đó đang chạy lại.
“Anh!” Tịch Sóc kêu lên một tiếng, nổ súng trước mặt nhiều cảnh sát như vậy, sẽ gây phiền phức.
Tịch Phi nhắm trúng Lãnh Viêm, lúc Lãnh Viêm phát hiện ra có súng nhằm trúng vào mình thì đã muộn, đằng sau toàn là cảnh sát, không quay đầu lại được. Hắn muốn chạy sang bên cạnh, nhưng lại có vài chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở phía đó, làm tắc nghẽn hoàn toàn đường sống của hắn ta.
“Pằng!”
Tịch Phi cơ bản không nhìn xem mình đã bắn trúng chưa, đặt súng xuống, khởi động xe, mau chóng rời đi.
Thời Sênh nhìn vào kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy Lãnh Viêm chết đứng người ở đó. Hắn đang nhìn về phía họ, vì khoảng cách quá xa, nên cô cũng không biết hắn có biểu cảm như thế nào.
Sau khi lái đi một đoạn rất xa rồi, thân người Lãnh Viêm mới từ từ đổ gục xuống.
Tịch Phi lái xe lên đường cao tốc, dừng lại bấm số điện thoại, “Đường cao tốc 215, cử người đợi ở đó, xử lý đuôi theo sau.”
Đầu dây bên kia còn chưa trả lời, Tịch Phi đã cúp máy.
Đến địa chỉ cụ thể hắn cũng không nói, nhưng đến lúc đợi hắn dừng xe lại thì đã có người đợi sẵn ở đó.
Lần này Tịch Sóc không phí lời, mở cửa xe lập tức chui vào chiếc xe đã đứng đợi sẵn.
Tịch Phi đợi Thời Sênh xuống xe rồi mới dặn dò những người khác vài câu, rồi lái xe rời đi.
Tịch Phi lái xe lượn một vòng rồi quay lại thành phố.
Tịch Sóc xuống xe ở giữa đường, nói cái gì mà không ngồi cùng với tội phạm giết người.
Nói thật, Thời Sênh rất muốn đập gã, mẹ kiếp, nói cứ như thể là bé gái thân thế thanh cao lắm không bằng.
Có lẽ Hứa Thiểm Thiểm sợ quá, nên không nói gì cả.
…
Lãnh Viêm không chết, sau khi cấp cứu, vẫn có thể chạy nhảy khắp nơi.
Trong tay cảnh sát có đầu mối mà Thời Sênh cung cấp, thông qua điều tra, chứng cứ có hiệu lực, thêm vào đó, Tịch Phi ngấm ngầm động tay động chân, nên lần này Lãnh Viêm chắc chắn không thoát được.
“Anh cố tình bắn lệch?” Thời Sênh nghiêng đầu hỏi Tịch Phi.
Lúc đó cách hắn không xa, hắn chẳng khó gì để bắn trúng, nhưng cuối cùng Lãnh Viêm vẫn được cứu, Thời Sênh chỉ có thể nghĩ đến là do Tịch Phi cố tình.
Tịch Phi không phủ nhận, “Ừ.”
Hắn ký xong tập tài liệu cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, “Chết thì quá hời cho hắn.”
Đối với mọi người, chết là một điều rất đáng sợ.
Nhưng cùng với đó, chết cũng là một cách giải thoát.
Lãnh Viêm muốn ra tay với cô, sao hắn có thể để tên này chết nhẹ nhàng như vậy được.
“Sống cả đời trong nhà giam…” Thời Sênh toét miệng, cười sắc lạnh.
“Nếu em không thích, anh có thể khiến hắn chết trong nhà giam mà không ai biết.”
“Đến người của nhà giam mà anh cũng dám động đến?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn anh.
Tịch Phi đưa tay ôm cô vào lòng, Tịch tổng bây giờ đã nắm bắt thuần thục kỹ thuật hôn, hôn đến khi làm cho Thời Sênh không thở kịp, hai môi hắn kẹp lấy vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần em muốn, thì không cần biết khó khăn thế nào, anh cũng sẽ làm cho em.”
“Đã học được cách nói lời tình tứ rồi?” Thời Sênh chép miệng.
Tịch Phi có chút bất ngờ, sao hiệu quả không giống như trong sách?
Không phải không giống trong sách, mà là Thời Sênh không đi đúng lối.
“Anh có tình nguyện chết vì em không?” Thời Sênh lật người ôm lấy cổ hắn, cười tít mắt nhìn hắn, trong mắt cô chỉ có mình hình bóng của hắn.
Đến câu hỏi cũng không hữu hảo như thế.
“Anh chỉ muốn chết cùng em.”
Câu nói này của Tịch Phi dường như chưa được xử lý qua não bộ, mà nói ra ngay lập tức.
Nói ra xong, đến chính hắn cũng sững sờ.
Câu nói này…
Hắn có một cảm giác rất quen thuộc, giống như lúc nhìn thấy cô cũng có cái cảm giác quen thuộc đó.
Dường như hắn đã từng nói ra rất nhiều lần, với một ai đó.
Hắn tưởng câu trả lời đó của mình sẽ khiến cô không vui.
Nhưng hắn lại thấy cô gái trên người mình hình như rất hài lòng với câu trả lời đó, ánh mắt làn mi dường như đều đong đầy ý cười, rướn người lên hôn hắn, sau đó đứng dậy rời đi, “Hôm nay Thiểm Thiểm có cuộc họp phụ huynh, em đi đến trường đã.”
Tịch Phi kéo lấy cô, “Anh đi cùng em.”
Thới Sênh tít mắt, “Cũng được.”
Lần trước trường học xảy ra vụ nổ, chết vài người, vì thế mà trường học đình chỉ hoạt động suốt một thời gian dài. Mới bắt đầu chưa lâu, trường đã triệu tập họp phụ huynh, cũng là vì chuyện lần trước, muốn các phụ huynh thông cảm, có ý an ủi động viên họ.
Thời Sênh và Tịch Phi cặp với nhau, vừa đi vào đã trở thành điểm sáng bán tán của các cô các mẹ.
Trẻ thì khỏi phải nói, lại còn đẹp trai xinh gái như vậy.
Thầy giáo đứng trên bục giảng nói say sưa, các phụ huynh ngồi dưới cơ bản đều đang nhìn Thời Sênh và Tịch Phi, còn tâm trí nào mà nghe thầy giáo nói nữa.
“Sao bọn họ cứ nhìn anh vậy?” Tịch Phi nắm lấy tay Thời Sênh lúc đó đang để dưới gầm bàn, hạ thấp giọng hỏi.
“Sao anh biết đang nhìn anh?” Thời Sênh hức lên một tiếng, “Không chừng là đang nhìn em đó?”
Chỉ mỗi mình anh đẹp thôi sao?
Cô cũng xinh đẹp như hoa đấy có biết không?
Tịch Phi: “…”
#Bạn gái cứ không đi đúng nước thì phải làm sao, online đợi sẵn, vội lắm đấy.#
“Anh không thích bọn họ nhìn anh.” Ngón tay Tịch Phi di di trong lòng bàn tay Thời Sênh, giọng điệu có chút nũng nịu, “Anh chỉ muốn cho mình em nhìn.”
“Được thôi, em nhốt anh lại, thế nào?”
Tịch Phi: “…”
“Hai vị phu huynh hàng thứ năm cạnh cửa sổ, phiền các vị đừng có show ân ái ở đây. Muốn giao lưu tình cảm, mời các vị về nhà đóng cửa lại giao lưu được không?” Thầy giáo bỗng nhiên vỗ lên mặt bàn, tức giận trợn mắt nhìn bọn họ.
Thầy đứng trên nói nhiều như vậy, kết quả ở dưới chẳng có ai nghe cả!
Ánh mắt của mọi người đổ dồn hết về hai vị phụ huynh ngồi cạnh cửa sổ đó.