Thời Sênh rất muốn cho hắn xem, cái gì mới gọi là hỗn xược.
Nhưng cô lại nhìn thấy dáng người đó ẩn hiện ở góc phố. Thời Sênh không thèm để mắt đến Độc Cô Tu, cô nhanh chóng chạy đuổi theo.
Độc Cô Tu giơ tay ngăn tên thuộc hạ đang định đuổi theo Thời Sênh.
“Vương gia?” Tên thuộc hạ đó không hiểu, cô nương đó bất kính với Vương gia, sao lại để nàng ta chạy như vậy?
Đôi mắt Độc Cô Tu hơi nheo nheo lại, nhìn theo con phố đã không thấy bóng dáng của Thời Sênh đâu nữa, “Phái người theo dõi nàng ta, xem nàng ta định làm gì?”
Hắn luôn có cảm giác cô nương này không hề đơn giản.
Không giống một thiên kim tiểu thư bị nhốt trong một tiểu trấn, mà giống như một người đã từng trải qua nhiều chuyện lớn, trên người luôn luôn có một sự tự tin nhất định, một loại tự tin giống như là cuồng vọng tự kiêu.
Nó giống như là, trên thế giới này không có chuyện gì là nàng ta không thể làm được.
Từ trước đến giờ, Độc Cô Tu chưa từng gặp một người phụ nữ nào kỳ lạ như vậy.
“Dạ.” Tên thuộc hạ đó đuổi theo Thời Sênh.
…
Thời Sênh không đuổi kịp người đó. Chạy tới chỗ phồn hoa, náo nhiệt nhất, người qua người lại như mắc cửi, con phố chật hẹp, người người chen chúc nhau, trong nháy mắt Thời Sênh mất tông tích của người đó.
Thời Sênh hai tay chống nạnh, thở phì phò.
Trò chơi này đúng thực càng ngày càng thú vị.
Thú vị hơn nhiều so với những thế giới ngu ngốc kia.
[Nguyên chủ, hãy chú ý thái độ của cô, đây không phải là đang chơi game.] Hệ thống cũng không muốn nhắc nhở, vì nhắc nhở cũng chẳng có tác dụng gì.
“Đây không phải là thế giới giả tưởng sao?”
[Đúng.]
“Nếu đã thế, tại sao không phải là game?”
[…] Ta hoàn toàn không có lời gì để nói.
Thời Sênh quay người đi về hướng hoàng cung, chuyện vào cung đối với người khác có thể nói là rất khó, nhưng đối với Thời Sênh mà nói, nó vô cùng đơn giản.
Thời Sênh mò mẫm tới ngự thư phòng sở tại của Hoàng thượng. Bên ngoài có người canh giữ, Thời Sênh vòng ra phía sau, đánh ngất người canh giữ phía sau, rồi đẩy cửa sổ vào trong xem.
Thứ đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy chính là một đám yến yến oanh oanh đang lắc mông, tiếng sáo trúc nhẹ nhàng từ bên trong vọng ra.
Một người đàn ông mặc long bào màu vàng tươi ngồi nghiêng nghiêng trên long ỷ, hơi mập một chút, nhìn không thấy soái khí chút nào cả, tay trái ôm tay phải ấp, đang hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nhân.
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp!
Hoàng đế này cũng được lắm, Nhiếp Chính Vương đang muốn tạo phản, vậy mà hắn vẫn có tâm tư làm chuyện này ở ngự thư phòng.
Căn phòng tràn ngập âm thanh dâm đãng của Hoàng thượng. Hậu cung có ba nghìn giai nhân, tên ngu ngốc này lại có thể làm Hoàng đế được bao nhiêu năm như vậy cũng thật là lợi hại.
Thời Sênh đợi bên ngoài một lúc, có lẽ chơi cũng để mệt rồi nên Hoàng đế ôm mấy mỹ nhân ra sau nghỉ ngơi, đến mức làm cái gì đó…
Thời Sênh đã không muốn nói.
Xông tới đây, cô đã chắc chắn tên này tuyệt đối không phải Phượng Từ.
Thời Sênh lắc đầu rời khỏi ngự thư phòng, hoàng cung rộng lớn thực ra cũng không phải chỗ nào cũng có thể nhìn thấy người. Thời Sênh cũng không sợ ai đó nhìn thấy, nên cứ nghênh ngang, khệnh khạng đi lại như vậy trong hoàng cung.
Cứ cho là bị ai đụng phải, thì cũng chẳng ai nghi ngờ cái bộ dáng nghênh ngang khệnh khạng như dạo phố này của cô. Người trong cung nhiều như vậy, có khi còn có cả con trai, con gái các đại thần vào cung, xuất hiện một vài người mà bọn họ không quen biết cũng là chuyện bình thường.
“Vài ngày nữa, nhị tiểu thư của phủ Trấn Bắc tướng quân cũng vào cung rồi, e rằng đám người kia lại sợ thất sủng.” Trên một con đường khác cánh đó khá xa, xuất hiện mấy người đang đi bộ chầm chậm, theo sau là không ít cung nữ, thái giám, nhìn dáng vẻ có lẽ là Quý phi trong cung.
Phi tần bên cạnh an ủi nữ nhân đi đầu tiên: “Bệ hạ có mới nới cũ nhanh lắm, nàng ta cũng chẳng được sủng ái bao lâu đâu mà. Lệ phi tỷ tỷ, tỷ có hoảng tử, sợ gì chứ?”
“Đúng vậy, bây giờ bệ hạ đang còn trẻ, yêu thích trẻ đẹp cũng là điều bình thường, nhưng có con cái thì khác. Lệ Phi tỉ tỉ, tỉ còn có thứ để bảo vệ, đâu có giống như bọn muội?”
Lệ Phi được đám phi tần kia tán tụng nên thấy khá cao hứng, đôi môi nở nụ cười nhẹ.
Thời Sênh nhìn theo đám người đi xa, vô thức lắc đầu.
Đám người này có thực sự yêu hoàng thượng không?
E rằng có rất ít.
Thứ mà bọn họ thích là vinh hoa phú quý, hoặc là bị ép nhập cung, hoặc là bị ép đi tranh giành sự sủng ái của một người đàn ông.
Thời Sênh rời hoàng cung, lặng lẽ đi về hướng quán trọ.
Mặc dù hoàng thượng không phải là nhân tài, nhưng hắn ta còn có sự giúp đỡ của lão thần, nhưng mấy năm gần đây bị Độc Cô Tu làm suy yếu đi không ít, e rằng bây giờ thế lực bên phía hoàng thượng cũng không còn nhiều.
Như vậy, người mà cô cần đối phó là Độc Cô Tu.
Nam chính đó…
Thời Sênh đi rồi lại dừng, tốc độ vô cùng chậm rãi, người đi theo cô cũng thấy khó chịu.
Ngươi đi thì đi, không đi thì thôi, cứ đi đi xong lại dừng lại để làm gì?
Đến lúc hắn sắp phát điên lên thì đột nhiên lại không thấy hình dáng người trước mặt đâu cả.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn nhanh chóng quan sát xung quanh, trên con phố này vốn không có chỗ nào có thể ẩn nấp, tốc độ của cô cũng không thể nhanh như thế được, hắn chỉ chớp mắt một cái đã không thấy đâu.
“Tìm ta sao?”
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo mà sắc sảo, hắn ngẩng đầu nhìn lên. Một cô gái đang ngồi trên thanh kiếm bay trên không trung, hai chân hơi đung đưa, dưới ánh sáng ngược, hắn không nhìn rõ thần sắc của cô.
Gió đêm lướt qua, thổi tung mái tóc dài của cô.
Mây đen trên đầu từ từ tản ra, để lộ một vầng trăng sáng trong vắt.
Ánh trăng khiến dung mạo cô hiện ra một cách rõ ràng trước mặt hắn. Một cô nương vô cùng xinh đẹp, gương mặt thanh tú, lông mày cong cong lá liễu, đôi môi xinh đẹp hơi cong cong lên.
“Ngươi ngươi…” Người đó từ trong bóng tối vội xông ra.
Đây là người hay là ma? Hay là yêu quái?
Đâu có thanh kiếm nào có thể bay trên không trung chứ?
Thời Sênh từ thanh kiếm nhảy xuống. Cô cầm lấy thanh kiếm rồi từ từ tiến sát người đó, “Độc Cô Tu phái ngươi theo dõi ta làm gì?”
Nam chính đại nhân, ngươi quá coi thường người khác rồi, phái một tên ngu ngốc như thế này theo dõi ta sao?
Nghe câu hỏi của Thời Sênh, da đầu hắn bỗng nóng ran, hắn lắp bắp nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì. Tôi chỉ là người qua đường. Tôi không nhìn thấy gì cả, cô hãy thả tôi ra.”
Đến lúc cần thiết, sẽ có những thủ đoạn đặc biệt để bảo vệ thân mình.
“Tha cho ngươi?” Thời Sênh cười lớn, “Nằm mơ sao?”
Thanh kiếm xoẹt ngang, chém vào người đó.
Người đó chỉ cảm thấy có một sự lạnh lùng rất đáng sợ đang đè mình xuống, thân thể hắn co cứng lại không thể cử động, ánh sáng lạnh lùng hội tụ lại thành một quầng sáng, rồi to dần trong đáy mắt hắn…
…
Nhiếp Chính Vương phủ.
Độc Cô Tu đứng dưới hành lang, ánh trăng làm cho chiếc sân và dãy hành lang phân tách thành hai thế giới khác nhau.
“Vương gia, người theo dõi Nguyễn Tiểu Dạng đã chết.”
Người quỳ phía sau Độc Cô Tu nhỏ tiếng bẩm báo.
Không gian bỗng chốc yên lặng, một làn gió đem thổi ngang qua, lá cây trong vườn vọng tiếng xào xạc, làm bóng người trên mặt đất cũng lay động theo, giống như ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt.
Rất lâu sau đó, Độc Cô Tu mới lên tiếng, “Sao lại chết?”
“Một kiếm xuyên họng.”
“Hôm nay nàng ta đã đến những nơi nào?”
Người này vội vàng bẩm báo: “Nàng ta lòng vòng trong hoàng cung một lúc rồi mất tích một khoảng thời gian, người của chúng tôi không theo kịp, sau đó nàng ta lại xuất hiện bên ngoài hoàng cung. Đến khi tìm thấy thì người đi theo nàng ta đã chết, còn không thấy bóng dáng nàng ta đâu cả.”
Không gian lại một lần nữa trở lên im lặng, người đang quỳ cẩn thận ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn đang đứng trước mặt hắn.
“Vương gia?”
Độc Cô Tu giơ tay, “Để Ám Ảnh đi.”
“Cần điều động Ám Ảnh?” Người này thấy lạ.
Độc Cô Tu ngẩng đầu, giọng nói kiên quyết vang lên trong hành lang yên tĩnh, “Một kích lấy mạng.”
Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ con người của Nguyễn Tiểu Dạng.