Đoàn xe của Tô Họa vào đến Huyện Bạch Hà, người đến nghênh tiếp nàng ta là quan huyện mới.
Nơi mà Tô Họa ở đương nhiên là nha môn, cảnh tượng đó thực khiến người ta ngưỡng mộ.
Ai cũng nhớ tới Tô Họa trước đây, bây giờ lại là một phi tử cao cao ở trên. Những cô nương năm đó không được chọn lại càng buồn rầu. Hối hận cũng muộn, nếu như bọn họ tiến cung, không chừng người nở mày nở mặt quay về đây lại chính là bọn họ.
Người đố kỵ với Tô Họa không ít.
Vì chuyện này mà Tô Họa có chút đắc ý. Khi đó chẳng phải mấy người này đều coi thường nàng ta sao?
Bây giờ bọn họ còn hành lễ với nàng, quỳ dưới chân nàng.
Tô Họa muốn quay về thôn Bạch Hà, quan huyện liền sắp xếp cho nàng ta.
Thôn Bạch Hà bây giờ không khác nhiều so với lúc nàng ta đi.
“Khu đất này là ai trồng trọt?” Tô Họa chỉ vào mảnh đất nhìn khá đẹp mắt, hỏi tên quan huyện đi theo.
Quan huyện cúi đầu, cẩn thận trả lời, “Nương nương, là Nguyễn gia trồng.”
Tô Họa chau mày, lại là Nguyễn Tiểu Dạng.
“Là thôn dân của thôn Bạch Hà thuê trông sao?”
“Bẩm nương nương, không phải, là Nguyễn gia tự mời người trồng.” Quan huyện có nghe nói tới ân oán của Tô Họa và Nguyễn Tiểu Dạng, vì vậy trong lòng hắn ta lúc này đầy lo lắng, thấp thỏm.
Vị nương nương này muốn làm gì?
Tô Họa tới thôn Bạch Hà. Thôn dân lại không thực sự muốn gặp nàng ta, nhưng vì sự chênh lệch về thân phận nên bọn họ chỉ có thể vùi sâu suy nghĩ này trong lòng.
Nhưng Tô Họa là người rất nhạy cảm, nàng ta có thể cảm nhận được, bọn họ không thích mình.
Tô Họa có chút không hiểu, lúc nàng ta đi, rõ ràng bọn họ đang mướn đất của Lý gia, mà tiền thuế cũng ít hơn so với Nguyễn gia. Sao bây giờ bọn họ lại không muốn gặp mình?
Tô Họa cho người đi hỏi mới biết, sau khi nàng ta đi không lâu, Lý gia cho thuê đất, thu thuế cao hơn Nguyễn gia một phần, mà họ đã ký khế ước thuê mấy năm, đúng là làm khổ bọn họ.
“Kêu Lý Long Thăng tới gặp ta.” Tô Họa dặn dò quan huyện.
“Dạ.” Quan huyện vội vàng đích thân đi.
Lúc đi ra, gặp một cỗ xe ngựa từ hướng khác đi tới, nhìn thấy xe ngựa, khóe môi quan huyện giật giật.
Hôm nay đúng là muốn làm loạn lên rồi!
Vị này cả năm không ra khỏi cửa, sao hôm nay cũng tới vậy?
Quan huyện cho người chặn xe ngựa của Thời Sênh lại.
Thu Thủy vén rèm cửa lên. Nhìn thấy quan huyện, nàng ta liền xuống xe hành lễ, “Đại nhân, có chuyện gì không?”
“Tiểu thư nhà các ngươi định đi đâu?” Quan huyện nhìn vào trong xe ngựa.
“Gần đây thời tiết hơi nóng, tiểu thư muốn tới trang trại để tránh nóng một thời gian.”
Quan huyện lại suy nghĩ, trang trại của Nguyễn gia phải đi ngang qua thôn Bạch Hà, chắc chắn sẽ đụng phải đội ngũ của Tô Họa.
“Khụ khụ… Đợi hai ngày nữa các ngươi đưa tiểu thư nhà các ngươi đi được không?” Quan huyện cũng từng bị Thời Sênh xử lý nên có hơi sợ Thời Sênh, khi nói chuyện luôn trong bộ dạng thương lượng, thăm dò.
“Tại sao vậy?” Thu Thủy không hiểu.
Không dễ dàng gì tiểu thư nhà nàng ta mới chịu ra ngoài, giờ mà quay về, có lẽ tiểu thư sẽ chẳng thích ra ngoài nữa.
Quan huyện: “…” Hắn có thể nói Tô Họa đang ở phía trước không?
Thời Sênh ngồi trong xe chờ đợi thấy bực bội, cô vén rèm xe ngựa, “Lề mề cái gì thế? Trời sắp tối rồi!”
“Nguyễn tiểu thư.” Quan huyện vội vàng bước lên trước.
“Châu đại nhân đấy à.” Thời Sênh không nóng không lạnh chỉ hỏi một tiếng, “Đường phía trước phong tỏa, không cho ta qua sao?”
“Không phải, không phải…” Quan huyện vội lau mồ hôi lạnh.
Sao Thời Sênh không biết Tô Họa quay về chứ. Vị nữ chính đại nhân này, sau khi được sắc phong phi tử cũng không biết xấu hổ mà còn quay về để khoe khoang.
“Tránh ra.”
“Nguyễn tiểu thư….”
Thời Sênh trừng mắt, quan huyện lập tức sợ hãi, cho người tránh sang một bên.
Xe ngựa chầm chận chạy qua người hắn ta, Thời Sênh không muốn nhìn thấy nữ chính ngu si kia, nên cho người chạy theo đường khác để tới trang trại.
“Tiểu thư có mệt không? Có cần nghỉ một lúc không?” Thu Thủy vừa thu dọn đồ đạc trong phòng vừa hỏi Thời Sênh.
Thời Sênh dựa người vào xe ngựa, lắc đầu. Thu Thủy cũng không hỏi nữa, mà chỉ đạo mọi người sắp xếp đồ đạc.
Sau khi nàng ta sắp xếp xong, phát hiện không thấy Thời Sênh đâu nữa. Một đám người tìm xung quanh trang trại nhưng cũng không tìm thấy đâu.
Thu Thủy biết, Thời Sênh tới trang trại sẽ đều đi lên dãy núi phía sau trang trại, có khi ở đó một ngày, có khi ở đó vài canh giờ. Vì vậy không tìm thấy cô trong trang trại, nàng ta liền phái người lên núi. Sau khi chắc chắn là Thời Sênh ở trên núi, Thu Thủy cũng không lo lắng nữa.
Linh khí trên núi tương đối dồi dào, Thời Sênh ở đây thấy khá tự do tự tại.
Cô ở đó tới tận buổi trưa ngày hôm sau. Kết quả là, sau khi quay lại trang trại phát hiện trong trang trại có rất nhiều người lạ.
Thời Sênh: “…” Ồn ào cái gì vậy?
“Tiểu thư!” Sắc mặt Thu Thủy rất khó coi. Nàng ta chạy ra từ phía góc trang trại, vô cùng phẫn nộ, “Tô Họa dẫn người đến, muốn ở trong trang trại của chúng ta.”
Nữ chính đại nhân lợi hại của ta!
Ngươi muốn lên trời hả?
Tối qua, sau khi Thời Sênh đi không lâu, Tô Họa liền dẫn theo người đến, nói muốn ở lại đây. Thu Thủy không đồng ý cũng không có cách nào.
Tô Họa đem theo cấm vệ quân, ai ai cũng võ nghệ cao cường. Người hầu trong trang trại chỉ cần đánh một hai chiêu đã ngã rạp xuống.
Lại còn đuổi bọn họ ra ngoài.
“Ả ta đâu?”
“Ở bên trong.” Thu Thủy chỉ vào trong trang trại.
Thời Sênh đi vào trong trang trại, Thu Thủy vô cùng tự tin đi theo sau Thời Sênh. Nàng ta bây giờ không còn là Thu Thủy cửa trước đây. Tểu thư nhà nàng ta trước kia đến Nhiếp Chính Vương còn dám đối đầu thì sợ gì một Tô Họa kia chứ.
“Đứng lại!”
Cấm vệ quân bên ngoài trang trạii ngăn cản Thời Sênh, “Nơi này đã bị Lan Phi nương nương trưng dụng, người không phận sự không được…”
Câu nói của cấm vệ quân chưa nói xong, thì người đã bị đạp bay lên rồi.
Cấm vệ quân bên cạnh lập tức vây lấy Thời Sênh.
Thời Sênh tung vài chiêu giải quyết gọn đám lâu la này, Tô Họa nghe thấy có tiếng động, liền từ trong bước ra.
Tô Họa hận Thời Sênh thấu xương thấu cốt, liền hét lớn một câu, “Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi không muốn sống nữa hả?”
Thời Sênh đá tên cấm vệ quân cuối cùng, ngẩng đầu, cười híp mắt nói, “Đúng thế, không muốn sống nữa.”
Tô Họa liếc nhìn đám cấm vệ quân đang nằm trên đất, có chút khinh bỉ, sao đám người này lại vô dụng như vậy.
Dù Độc Cô Tu nói mình là kẻ lợi hại nhất còn không đánh lại được một nữ nhân thì có gì mà lợi hại chứ.
Tô Họa nghĩ bây giờ mình là Phi tử của Hoàng đế, Thời Sênh to gan thế nào cũng không dám làm gì mình. Nhưng nàng ta quên mất rồi, đến Nhiếp Chính Vương mà Thời Sênh còn dám đối đầu thì làm sao chỉ vì lý do nàng ta là Phi tử của Hoàng đế mà không dám ra tay.
Vì vậy mà Thời Sênh ném thẳng Tô Họa ra ngoài trang trại, người của Tô Họa đến cơ hội phản kháng cũng không có.
“Nguyễn Tiểu Dạng, trong mắt ngươi có còn coi vương pháp ra gì không?” Bộ xiêm y hoa lệ trên người Tô Họa bị bẩn, đầu tóc rối bù xù, nhìn trông giống như một người đàn bà chanh chua.
“Chuyện ta không coi vương pháp ra gì không phải là ngày một ngày hai.” Bây giờ Thời Sênh đứng ở cửa lớn của trang trại, gương mặt nở nụ cười nhạt nhìn có mà như không với Tô Họa, giọng chầm chậm thâm thúy, “Tô Họa, ngươi còn dám động đến ta, cẩn thận không ta giết chết ngươi.”
Chuyện ta không coi vương pháp ra gì không phải là ngày một ngày hai!
Câu nói này muốn bao nhiêu hung hăng thì có bấy nhiêu hung hăng.
Sống lưng Tô Họa bất ngờ lạnh toát, thân thể lảo đảo lùi về sau mấy bước. Cũng không biết là do không đứng vững, hay bị dọa đến mức chân mềm nhũn mà Tô Họa bỗng nhiên ngã xuống, đầu đập vào những viên đá vụn trên mặt đất, máu trên đầu bỗng nhiên tuôn ra.