Cho nên vì sao cô vừa lên liền chửi bới nam chính nhà người ta?
Tuy rằng Thời Sênh chửi thì chửi, nhưng cô cũng không phủ nhận tác giả này viết tốt, chủ khảo liền phải tiến hành thảo luận về em gái kỳ quái này.
Cuối cùng, thông qua thảo luận, Thời Sênh tiến vào vòng thứ ba.
Vòng thứ ba, vấn đề liền càng biến thái, Thời Sênh miễn cưỡng qua, đồng thời qua giống cô còn có hai người.
Hai người đều có kinh nghiệm công tác, chỉ có một người không có tí kinh nghiệm nào là Thời Sênh.
Thời Sênh thật sự chưa từng đến văn phòng làm việc. Ở các thế giới trước, cô không phải kẻ có tiền chính là có quyền, làm sao cần đi làm mấy việc này.
“Ngày mai mọi người đến đây đi làm, không được muộn.”
Nhân viên công tác gửi bản sổ tay làm việc cho các cô, “Cầm lại cái này xem qua, không cần thuộc, nhưng nhất định phải biết.”
Chờ nhân viên công tác đi rồi, hai người kia mới bắt đầu nói chuyện.
“Công ti lớn thật đúng là khác biệt, sổ tay công nhân cũng phải cao cấp như vậy.”
“Có tiền tùy hứng, cố gắng làm việc cho tốt để được nhận vào làm chính thức.”
Hai người kia quen biết nhau, lúc trước ở cùng trang web, cũng coi như biên tập có chút tiếng tăm.
Thời Sênh đi theo phía sau hai người họ xuống lầu. Hai người chưa chào hỏi Thời Sênh, Thời Sênh tất nhiên cũng sẽ không để ý tới họ.
Lúc tiến vào thang máy, trong thang máy có người, thấy các cô tiến vào đều dừng nói chuyện.
Sau một lúc, từ thang máy đi ra, Thời Sênh nghe được có người thảo luận.
“Ôi chao, tôi nghe nói lần này chỉ tuyển hai người, sao lại có ba?”
“Đi cửa sau đi? Cô xem người kia... Mới vừa tốt nghiệp đại học đi, sao có thể được nhận.”
“Ghét nhất mấy người đi cửa sau, không phải thứ gì tốt.”
“Nhưng mà ban biên tập chúng ta đã có một, giờ lại thêm một.”
Những người này thảo luận, hai người phía trước cũng nghe thấy, quay đầu lại đánh giá Thời Sênh vài lần, lại khinh thường dời tầm mắt.
Thời Sênh: “...” Cho nên các người xem thường bản cô nương chứ gì?
Giống như mấy người không phải từ sinh viên tới đây vậy!!
Ai vừa tốt nghiệp đã có kinh nghiệm ngay hả?
Thời Sênh không thể nào hiểu nổi mấy người này, ai cũng muốn có kinh nghiệm công tác, nhưng lại chẳng ai cho người khác cơ hội. Kinh nghiệm công tác bằng không thì sao chứ? Một đám ngu ngốc!
“Ring ring...”
Thời Sênh lục lọi di động đang rung lên, lấy ra xem thì thấy một dãy số lạ...
Thời Sênh nhận điện thoại.
“Tân Y, đoán đoán tôi là ai.” Giọng con gái ngọt ngào từ bên kia di động truyền đến.
Thời Sênh trầm mặc ba giây, “Manh tử.”
Người cô biết, còn có số di động mới của cô, nói chuyện lại thanh xuân vui vẻ như vậy, chỉ có một mình Manh Tử mà thôi.
Căn bản là không có gì phải đoán!
“A... Sao cô đoán ra ngay được thế?” Manh tử có chút thất vọng, “Cô phỏng vấn qua rồi phải không?”
“Ừm.” Thời Sênh tiếp tục ra bên ngoài.
“Giỏi nha, tôi nghe nói lần này câu hỏi phỏng vấn đặc biệt khó. Cô còn ở công ty không? Về sau chúng ta là đồng nghiệp, làm đồng nghiệp, tôi mời cô ăn cơm trước chúc mừng cô đi!”
Thời Sênh nghĩ nghĩ rồi từ chối Manh tử.
Cô cảm thấy em gái này không có ý tốt, vẫn là không nên mắc mưu.
“Tôi đáng yêu như vậy, thế mà cô lại cự tuyệt tôi!” Manh tử ở bên kia điện thoại gào lên.
Cô chỉ muốn im lặng thúc giục cập nhật chương mà thôi, vì sao lại không thể thỏa mãn cô?
Thời Sênh bình tĩnh lại không biết xấu hổ khoe khoang, “Tôi còn đáng yêu hơn cô.”
“Tôi không tin, cô ở dưới lầu chờ tôi, tôi đi nghiệm chứng.”
Manh tử hấp tấp treo điện thoại, nhưng mà chờ cô xuống đến dưới lầu, làm gì còn người nào.
...
Thời Sênh từ công ty đi ra ngoài, chuẩn bị bắt xe rời đi, vừa lúc có xe taxi dừng ở trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, một người có đoạn thời gian không gặp từ bên trong đi ra.
Tạ Ngôn cũng sửng sốt.
Tạ Ngôn ăn mặc thực đàng hoàng, một đầu tóc nâu nhạt bị gió thổi hơi hơi phất động.
Tạ Ngôn rất cao, khoảng một mét tám, diện mạo thanh tú, sạch sẽ, đẹp trai sáng sủa, là loại con trai đáng yêu.
Đứng ở chỗ này cũng rất hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Tiểu Y...” Hắn mở miệng.
Thời Sênh còn chưa có phản ứng, bên cạnh lại lao ra một người, đụng phải bả vai Thời Sênh, “Tân Y, cô còn dây dưa Tạ Ngôn làm cái gì?”
Thời Sênh phản xạ có điều kiện ôm bả vai bị đụng, nghiêng đầu nhìn về phía người nói chuyện.
Gã đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ở bên người Tạ Ngôn. Hắn cao hơn Tạ Ngôn một chút, cả người đều tản ra loại khí thế chỉ bá đạo tổng tài mới có.
Một người thanh tú như ánh mặt trời, một người anh tuấn khí phách, hai người đứng chung một chỗ, vô cùng xứng đôi.
Mẹ nó, sao đều là tổng tài bá đạo hết vậy?
Sao không đổi cái hình thức khác?
Thời Sênh đột nhiên nhớ tới tên Thượng Quan Cửu biến thái ở thế giới trước.
Ừm... Tổng tài bá đạo cũng cũng còn hơn.
“Con mắt nào của anh nhìn thấy ông đây dây dưa với hắn?” Thời Sênh tức giận bắn ra một câu.
Bản cô nương bắt cái mà cũng phải cãi nhau, quá đủ rồi.
“Vậy cô ở trong này làm gì?” Nhiếp Thành dùng một loại ánh mắt “tôi nhìn thấu cô rồi” nhìn cô, “Tân Y, Tạ Ngôn và cô là không có khả năng, cô đừng có ở dây dưa với hắn.”
F*ck!
Kiếm của ông đâu?
Là lão tử chém hắn được không, mạch não của ngươi như thế nào vậy hả nam chính công?
Thời Sênh hít sâu một hơi, giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thật có lỗi, ta không có hứng thú đối với nam nhân ở dưới thân người khác.”
Tạ Ngôn nghe thế, sắc mặt nhất thời thay đổi.
“Tân Y!” Nhiếp Thành gầm nhẹ một tiếng.
“Làm sao?” Thời Sênh nhướng mày, trong mắt như có ánh sáng lưu chuyển, lại tựa như cái gì cũng không có. Ánh mặt trời nóng cháy xuyên thấu qua con ngươi cô, độ ấm như thủy triều rút đi, lạnh lẽo mà âm trầm, trong giọng nói tràn đầy ác ý, “Tôi nói sai sao? Chẳng lẽ anh mới là người bị đè? Đúng là thật không nhìn ra.”
Những lời này không biết như thế nào chọc giận Nhiếp Thành, hắn đột nhiên vươn tay, đánh một phát vào mặt Thời Sênh.
Thời Sênh theo bản năng lui ra sau, tránh đi tay Nhiếp Thành.
“Tiểu Y!” Tạ Ngôn đột nhiên hoảng sợ vươn tay, tựa hồ muốn lôi cô ra, nhưng Nhiếp thành kéo Tạ Ngôn một chút, Tạ Ngôn kéo cô biến thành đẩy cô.
Thân mình Thời Sênh lảo đảo, bên cạnh vang lên thanh âm bánh xe chói tai ma xát với mặt đất.
Tốc độ phản ứng của Thời Sênh rất nhanh, nhưng tố chất thân thể theo không kịp, không hoàn toàn tránh được được xe, bị đụng vào cẳng chân.
Lúc xe dừng lại, một cô gái trên xe vội vàng xuống dưới, chân tay luống cuống nhìn cô, “Cô... Cô không sao chứ?”
Thời Sênh cau mày, chống đầu xe đứng lên, thanh âm có chút nặng, “Cô đụng một chút thử xem?”
Mẹ nó, cô còn chưa kịp làm màu thì đã bị xe đụng phải.
Giá trị may mắn muốn lật giời a!
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đưa cô đi bệnh viện?” Cô gái đưa tay đỡ Thời Sênh, thần tình xin lỗi.
Thời Sênh khoát tay, “Vết thương nhỏ thôi, không có chuyện gì, cô đi đi.”
Nếu không phải Nhiếp Thành túm Tạ Ngôn một chút kia, cô cũng sẽ không bị đẩy lui đến phía sau, không quan hệ với cô gái kia nhiều lắm.
“Này... Như thế nào có thể...” Cô gái nhìn chân Thời Sênh.
Chân Thời Sênh đã hơi tê dại, hiện tại có chút đau, nhưng cô vẫn mạnh mẽ đứng vững, “Tôi không sao, nếu cô không đi thì tôi sẽ đòi tiền cô đấy.”