Nhiếp Thành cùng Tạ Ngôn còn đứng đó, Thời Sênh ôm chân, khập khiễng đi đến bên cạnh.
Cô gái kia cẩn thận lên xe rời đi.
“Em...” Tạ Ngôn định tiến lên lại bị Nhiếp Thành túm lấy. Nhiếp Thành hừ lạnh một tiếng rồi lôi kéo Tạ Ngôn rời đi.
Con bà nó!
Hai thằng thần kinh này!
Kiếm của ông đâu?
Thời Sênh tức giận không chịu được, muốn đuổi theo, nhưng mà chân cô không tiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời khỏi.
Chờ đó cho ông.
Thời Sênh nhăn nhó đi tới bệnh viện băng bó, lúc quay về tiểu khu, bị chị Hồng nhìn thấy, còn tưởng cô bị làm sao, lôi kéo cô nói một trận.
Thời Sênh thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của chị ấy.
Chờ cô về đến nhà, thu dọn một phen, nằm trên giường rồi mới bắt đầu gõ chữ.
...
Ngày hôm sau, bởi vì Thời Sênh hoạt động không quá tiện nên đi làm muộn, sau khi bị nhân viên công tác càm ràm một trận, cuối cùng vì thấy cô đi đứng không tiện, hỏi chuyện ngày hôm qua rồi mới buông tha cô.
Ba người được đưa đến ban biên tập, thời gian chính thức đi làm của công ty này là mười giờ, nhưng mà chín giờ quẹt thẻ, nửa giờ trước khi vào giờ hành chính làm gì cũng được.
Sau đó nửa giờ là dùng để họp.
Lúc này, ban biên tập có người vây quanh cùng nhau nói chuyện phiếm, có người đang nghịch máy tính, có người ăn bữa sáng, lộn xộn.
“Mọi người yên lặng một chút!” Người dẫn bọn họ vào vỗ vỗ tay, “Đây là biên tập hôm nay mới tới, mọi người làm quen một chút.”
Ban biên tập vừa rồi còn nhốn nháo, lập tức an tĩnh lại, nhìn về phía cửa.
Hai người một trước một sau tiến lên tự giới thiệu.
“Tôi là Anna, tốt nghiệp tại... Đã làm việc được bốn năm, trước kia làm ở... Về sau mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn.”
“Tôi biết cô, An Khê được chính cô ấy nâng đỡ mà nổi tiếng, không tới trang web chúng ta.”
“Tôi cũng biết... Nghe nói rất lợi hại...”
Anna giới thiệu xong liền có thanh âm thảo luận nho nhỏ, nói là nhỏ giọng thảo luận, kỳ thật cả ban biên tập mọi người đều nghe được.
Anna dường như rất hưởng thụ loại cảm giác được người thổi phồng này, có chút lâng lâng, còn nói vài câu mới để cho người khác giới thiệu.
Em gái này thành tích tuy rằng không tốt như Anna, nhưng rõ ràng cũng có người biết tiếng.
Cuối cùng đến lượt Thời Sênh.
Thời Sênh tiến lên vài bước, bình tĩnh phun ra hai chữ, “Tân Y.”
Không giới thiệu tốt nghiệp thế nào, cũng không giới thiệu thành tích gì, chỉ là hai chữ như vậy.
“Lúc trước chỉ nói tuyển hai người, hiện tại tự nhiên tuyển ba người, người này vừa thấy là biết đi cửa sau.”
“Thật không biết người công ty nghĩ như thế nào.”
“Không có ý nghĩa, làm việc, làm việc.”
Ban biên tập liền nghĩ Thời Sênh đi cửa sau vào, nhưng mà cô thực sự không đi cửa sau.
Người dẫn bọn họ tới sắp xếp chức vị cho hai người kia xong, lần này nhìn về phía Thời Sênh.
“Tân Y, cô phụ trách mảng đam mỹ, không thành vấn đề đi?”
Đam mỹ?
Nam chính thụ...
“Oh, không thành vấn đề.”
“Bên kia có chỗ, các cô tự mình tìm chỗ, ngồi chỗ nào cũng được.”
Anna cùng người kia chọn chỗ có ánh sáng tốt, Thời Sênh chỉ có thể ngồi trong góc.
Chín giờ rưỡi họp, ba tân biên tập tất nhiên lại được giới thiệu một lần nữa.
Khai họp là phó tổng biên Nữ Tần*, Thời Sênh không thấy Nhiếp Thành.
*Nữ Tần: Mảng truyện dành cho nữ
Họp xong, Thời Sênh mới vừa ngồi xuống. Một em gái hấp tấp vọt vào ban biên tập, ánh mắt đảo một vòng toàn bộ nhân viên, dừng trên người Anna cùng người kia một lát, sau đó trực tiếp chạy về phía Thời Sênh.
“Tân Y, Tân Y!”
Cô ấy lao tới quá nhanh, Thời Sênh thiếu chút nữa không phản ứng lại kịp.
“A a a, tôi thấy được người thực rồi.” Em gái có vẻ phi thường kích động, cầm lấy tay cô lắc mạnh, lắc xong mới phản ứng lại, “Khụ khụ, tôi là Tống Manh Tử.”
“Tôi biết.” Thời Sênh rút tay về.
“Làm sao cô biết?” Tống Manh Tử trừng mắt.
“Nghe giọng.” Lúc trước, Tống Manh Tử từng gọi điện thoại cho cô.
Tống Manh Tử bĩu môi, “Chả vui tí nào, cô lại đoán ngay ra được.”
Tống Manh Tử như đã quen từ lâu, lôi kéo Thời Sênh nói chuyện, người biên tập đam mỹ không thể cùng Thời Sênh bàn giao công việc ngay được.
Biên tập viên này phải tạm rời cương vị công tác, Thời Sênh nhận bàn giao của cô ấy.
Mãi đến lúc Tống Manh Tử nói mệt, quay về vị trí của mình, vị biên tập kia mới lại đây bàn giao công việc cho Thời Sênh.
Đam mỹ là mảng nhỏ, không bận rộn như các mảng khác.
Nội dung cần bàn giao cũng không nhiều.
Tống Manh Tử là người rất khó đối phó. Thời Sênh cũng rất phục cô ấy. Chỉ có chút thời gian ngắn ngủi một ngày, cô ấy đã nói tất cả những chuyện bát quái của công ty cho cô nghe một lần.
Hơn nữa, Thời Sênh còn phát hiện em gái này rất được hoan nghênh ở đây. Mặc kệ là nam hay là nữ đều rất thích cô ấy ngoại trừ ban biên tập nữ tần của công ty bọn họ.
Ánh mắt mỗi người nhìn Tống Manh Tử đều giống như nhìn kẻ thù.
Thời Sênh tò mò hỏi: “Cô đắc tội bọn họ thế nào vậy?”
“Đều là ghen tị mỹ mạo của tôi!” Tống Manh Tử hừ hừ, chìa tay đưa đồ ăn vặt cho cô, “Đừng để ý đến bọn họ, Tiểu Y, cô ăn không?”
Thời Sênh: “...” Không muốn vừa ăn vừa nói chuyện, đồ ăn vặt không rời miệng mà còn không bị béo ra, bị chị em ghen tị cũng là xứng đáng.
Thời Sênh làm trong ban biên tập vài ngày cũng chưa nhìn thấy Nhiếp Thành, nghe người ta nói là đi công tác.
Buổi sáng hôm nay, cô mới vừa quẹt thẻ đi làm, bên ngoài đã có vài người vội vã đi tới.
“Nhiếp tổng biên trở về rồi.” Đám con gái ban biên tập hưng phấn vọt ra cửa.
Bọn họ còn chưa vui vẻ xong, trong thang máy lại đi ra vài người nữa, nhóm con gái có vẻ càng thêm kích động, bọn họ đứng ở cửa, hoàn toàn chắn mất tầm mắt Thời Sênh, căn bản không nhìn thấy người bên ngoài.
“Thư tổng biên cũng đã trở lại!”
“Thư tổng biên cùng Nhiếp tổng biên đi công tác cùng một chỗ à?”
“Không phải đâu... Tôi thấy vé máy bay của Nhiếp tổng biên và Thư tổng biên không giống, chắc là cùng về một ngày thôi.”
Đám con gái còn chưa vui mừng xong thì đã có người đến thông báo họp.
Nhưng mà khi bọn họ đến phòng họp thì phát hiện bên trong đã có người.
Đối phương bảo họ hãy dùng phòng họp bên cạnh, trong chốc lát Thư tổng biên muốn dùng phòng họp này, bọn họ đành phải đi sang phòng bên đó.
Nhiếp Thành tiến vào liền nhìn thấy Thời Sênh, biểu tình lập tức biến đổi.
“Tân Y, sao cô lại ở trong này?”
“Đi làm a.” Thời Sênh vẻ mặt vô tội, chẳng lẽ tới chơi chắc?
“Ai cho cô đến làm?” Không ngờ cô ta chạy đến công ty hắn làm. Cô gái này lá gan không nhỏ.
Mọi người rất kinh ngạc với chuyện này, sao Nhiếp tổng biên nhìn thấy Tân Y lại có phản ứng lớn như vậy?
Thời Sênh nhún vai, “Đương nhiên là nhận lời mời vào, tôi lấy đâu ra cửa sau mà đi.”
“Ra ngoài hết cho tôi.” Nhiếp Thành đột nhiên quát lớn một tiếng.
Những người khác càng thêm khó hiểu, nhưng với tình thế hiện tại, bọn họ cũng không dám ở lại, đều rời khỏi phòng họp.
Nhiếp Thành cười lạnh một tiếng, “Tân Y, lá gan cô thật lớn. Cô cho là làm như vậy có thể cướp được Tạ Ngôn khỏi tôi sao?”
“Gan tôi vẫn luôn lớn.” Thời Sênh híp mắt, “Tạ Ngôn tự anh giữ đi, tôi không cần.”
Người đàn ông nhà cô tốt đến tận trời, cô có thể coi trọng một Tạ Ngôn sao? Tại sao Nhiếp Thành lại nghĩ là cô muốn tranh với hắn chứ?
“Tốt... Thật sự tốt!” Nhiếp Thành cắn răng, còn dám đến nơi này của hắn làm việc.